“Thủ cung sa?” Lạc Khinh Ca nhìn chấm đỏ trên cánh tay của mình, lập tức buồn bực.
Tại sao nàng vẫn là hoàng hoa khuê nữ vậy? Hoá ra đứa trẻ này không phải là con của nàng.
Nam hài quan sát phản ứng của nàng, đôi mắt đen càng sâu hơn.
“Vậy ngươi tuyệt đối không phải ta...” Lạc Khinh Ca ngẩng đầu lên vừa lúc nhìn thấy ánh mắt khác thường của nam hài, không khỏi chột dạ.
“Ha ha ha, ta...” Mẹ kiếp! Ngay cả thân thể này đã thành thân hay chưa nàng cũng không biết, nhất định là đứa bé này đã nghi ngờ nàng.
Nàng vô thức gãi gãi sau gáy, cảm thấy hơi ẩm ướt, lúc này phía sau gáy truyền đến từng cơn đau đớn.
Nhìn vết máu trên tay, hai mắt Lạc Khinh Ca sáng lên, trong đầu nghĩ ra lý do thoái thác: “Hà hà, đầu ta bị va đập, cho nên có rất nhiều chuyện không nhớ nổi, ngươi xem máu chảy rất nhiều.”
Mở to đôi mắt ngây thơ, rồi bày ra dáng vẻ ta rất vô tội.
Nam hài nhìn vết máu trên tay nàng, rồi lại ngẩng lên nhìn nàng, hồi lâu cũng không lên tiếng.
Da đầu của Lạc Khinh Ca có chút tê dại khi bị hắn nhìn chằm chằm như vậy.
Rõ ràng chỉ là một đứa trẻ, nhưng trên người hắn toát ra khí chất cao quý và áp bức, khiến nàng càng thấy tò mò về thân phận của hắn, rốt cuộc là loại gia đình nào đã dạy ra một đứa trẻ như vậy.
Một lát sau, nam hài mới thu hồi ánh mắt, nói rất ẩn ý: “Ngươi gọi là Lạc Khinh Ca, năm nay vừa tròn mười lăm tuổi, là đích nữ duy nhất của Lạc vương gia Lạc Khiếu Phong, danh hào Phượng Nguyên quận chúa.”
“Ngươi nói ta là một vị quận chúa?” Lạc Khinh Ca hơi kinh ngạc, “Vậy tại sao ta lại ở cái nơi quỷ quái này?”
Thật không nghĩ tới nguyên bản thân thể này là một vị quận chúa, lại trùng tên với nàng, chỉ là vì sao nàng lại có mặt tại vùng núi hoang vu với đứa trẻ này?
“Hôm nay là ngày thành thân của ngươi, đêm qua ngươi bị đánh hôn mê, ném đến nơi này.” Nam hài nói khẽ, ánh mắt liếc nhìn bộ váy cưới rách nát bẩn thỉu đến mức không nhìn ra hình thù, đôi môi mỏng manh không khỏi run rẩy.
“Hôm nay là ngày ta thành thân? Lại còn bị người mưu sát?” Lạc Khinh Ca không giữ được bình tĩnh nữa.
Nhưng đúng là bộ quần áo tả tơi dính đầy bùn đất trên người nàng trông giống như những chiếc váy cưới thời xưa.
Còn chưa đến ngày thành thân đã bị người mưu sát, căn cứ theo bộ não thiên tài của nàng thì khẳng định bị gϊếŧ bởi vì tình.
Mặc kệ là tình sát hay mưu sát, hiện tại cơ thể này đã là của nàng, muốn gϊếŧ nàng cũng không đơn giản như vậy đâu.
Sau một hồi cân nhắc, Lạc Khinh Ca đã chấp nhận sự thật này.
Nàng ngước mắt nhìn nam hài rồi hỏi: “Ngươi tên gì? Sao lại đi cùng ta?”
Gϊếŧ nàng có khả năng là vì tình, chỉ là không hiểu sao lại ném cả một đứa bé năm tuổi theo cùng.
Nam hài nghe vậy, đáy mắt lướt nhanh qua một tia khác thường, lại được hàng lông mi cong vυ't lặng lẽ che giấu.
“Ta gọi là Long Lăng Thiên, về phần tại sao bị ném ở chỗ này, ta cũng không biết.”
Nói xong, hắn nhắm mắt lại, bộ dáng y như ông cụ non.
“Ta và ngươi có quan hệ gì vậy?” Lạc Khinh Ca nhìn thấy dáng vẻ ông cụ non của hắn thì khoé môi hơi run lên, vươn tay véo khuôn mặt mũm mĩm của hắn, “Thật nghi ngờ trong thân thể ngươi chứa linh hồn của một ông lão bảy mươi tuổi, bảo bối, cười cho nương, cho tỷ tỷ xem nào.”
Rõ ràng chỉ là đứa trẻ năm tuổi mà cứ ra vẻ thành một ông cụ, khiến người ta cảm thấy kỳ lạ.
Long Lăng Thiên cau mày, hất móng vuốt đang làm bậy trên mặt mình xuống, không kiên nhẫn nói: “Ta không liên quan gì đến ngươi.”
“Không liên quan, vậy thì sao chúng ta lại cùng bị ném đến nơi này?” Còn biết nhiều chuyện về nàng như vậy, khẳng định hắn rất quen thuộc với nàng.
Khi Lạc Khinh Ca nói chuyện, hai bàn tay của nàng lại lần nữa đưa lên nhào nặn khuôn mặt của hắn.
Mềm mại, có cảm giác đàn hồi rất tốt.
Long Lăng Thiên nắm chặt nắm đấm nhỏ, đè nén lửa giận trong lòng, nhắm mắt mặc kệ nàng, tuỳ ý để cặp móng vuốt kia vần vò mặt mình.
Cách đây không lâu vừa ăn nội đan của con quái vật vẩy bạc hai móng, cho nên bây giờ cần phải ngồi thiền mới có thể hấp thu được.
Đều là tại nữ nhân này, nếu không phải vì cứu nàng, hắn làm sao sẽ biến thành dáng vẻ như bây giờ.
Có thể phải mất một chút thời gian để khôi phục về hình dáng ban đầu.