Tà Quân Sủng Thê

Chương 5: Nhi Tử Tiện Nghi 1

Do chỉ mải tập trung chạy trốn, đến nỗi không nhìn thấy vách đá dựng đứng ngay trước mặt.

Tuy nhiên, người rơi xuống vách đá, lại có thể thoát khỏi con trăn quái vật kia, chỉ hy vọng bọn họ phúc lớn mạng lớn, trời cao thương xót lưu cho bọn họ được chết toàn thây.

Lạc Khinh Ca vô cùng chán nản, kiếp trước cô bị một con quái điểu hất văng xuống vách núi, kiếp này vẫn không thoát khỏi vận mệnh nhảy xuống vực.

Nàng đem nam hài trên lưng ôm vào trong ngực, dùng cơ thể của mình bảo vệ hắn chặt chẽ, dù sao hắn cũng là ‘nhi tử’ của nàng.

Con ngươi đen nhánh của nam hài lướt qua một tia sáng không rõ hàm súc rồi trở lại bình thường.

Thân thể hai người cấp tốc rơi xuống, đầu óc Lạc Khinh Ca tối sầm đi, hôn mê bất tỉnh...

....…

Đau quá! Cả người nàng giống như bị tan ra từng mảnh, ngay cả đầu ngón tay cũng đau.

“Đau...” Lạc Khinh Ca đau đến mức không nhịn được rêи ɾỉ một tiếng.

Nàng bị sao vậy, sao lại đau như vậy.

Đúng lúc này, những chuyện trước khi nàng hôn mê, giống như một thước phim, từng chút một tràn vào trong đầu nàng.

Nàng còn nhớ rõ khi mới học được thuật khinh công, khi nàng đang tập bay trên không trung, thì đột nhiên một con quái điểu màu vàng xuất hiện. Con quái điểu đó có lông vàng khắp mình, trông rất quái dị, nàng chưa từng gặp qua.

Lúc ấy tâm huyết dâng trào, nàng chợt nảy ra ý nghĩ bắt nó về nghiên cứu thật kỹ.

Khi nàng đang đuổi theo quái điểu kia, thì nó đột nhiên quay đầu lao về phía nàng.

Lúc đó đầu óc nàng trống rỗng, cơ thể nàng rơi xuống vách đá không thể kiểm soát...

Khi tỉnh lại, nàng nhận ra cơ thể của mình không còn nữa, ngoài ra còn có một vị nam hài tầm năm tuổi đang ngồi bên cạnh.

Trước khi nàng kịp hiểu rõ tình huống, thì một bầy sói đói liền xuất hiện bao vây nàng.

Sau đó, nàng không ngừng chạy trốn...

Cảm giác được cơn đau đớn dữ dội trên cơ thể, nàng liền biết hiên tại nàng vẫn còn sống.

Đúng rồi, hài tử kia đâu, nàng nhớ rõ hắn còn nằm trong vòng tay của nàng trước khi nàng ngất đi.

Nghĩ đến đây, nàng cố gắng mở mắt ra, thứ lọt vào mắt nàng là một mảnh cành lá màu xanh.

Ánh mặt trời xuyên thấu qua kẽ lá, hắt vào mặt thật ấm áp.

Lạc Khinh Ca chống tay xuống đất gắng gượng ngồi dậy, ngước mắt lên quan sát xung quanh.

Nàng nhìn thấy một tiểu tử da thịt mềm mại trắng nõn ngồi cách nàng không xa.

Hắn đang ngồi khoanh chân, hai mắt nhắm chặt lại, ánh nắng xuyên qua kẽ lá chiếu vào khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt, làn da gần như trong suốt, giống như một con búp bê được chạm khắc bằng pha lê vậy.

Quần áo xộc xệch dơ bẩn, cũng không làm hắn nhiễm chút bụi bặm nào của kẻ phàm tục, mà giống như tiên đồng bị người ta đánh rơi ở nhân gian.

Lạc Khinh Ca không khỏi khen thầm, quá đẹp! Không giống tiểu hài tử bình thường trên nhân gian, khi hắn lớn lên không biết sẽ khiến bao nhiêu thiếu nữ vì hắn mà động tâm đây.

Đúng lúc này, nam hài chậm rãi mở mắt ra, con ngươi đen nhánh nhìn về phía Lạc Khinh Ca, “Ngươi tỉnh rồi!” Giọng nói mềm mại, dịu dàng nghe rất êm tai.

“Ừ, ngươi có bị thương không?” Lạc Khinh Ca cố gắng đứng lên, loạng choạng đi qua.

May mắn thay, mặc dù toàn thân đau đớn, nhưng lại không bị tổn thương gân cốt.

Nàng đi tới bên người nam hài, kiểm tra từ trên xuống dưới, sau khi chắc chắn hắn không bị thương, mới uể oải ngồi lên một gốc cây ngay bên cạnh.

Thoải mái thốt lên một tiếng: “Còn sống thật tốt!”

Nam hài mang thâm ý liếc nhìn nàng một cái, rồi cũng không thèm để ý tới nữa, tiếp tục nhắm mắt ngồi thiền.

Lạc Khinh Ca nghỉ ngơi trong chốc lát, lúc mở mắt ra thấy tiểu tử bên cạnh vẫn đang ngồi thiền, nàng không nhịn được lên tiếng trêu đùa: “Tiểu tử này, sao lại giống lão đạo sĩ thế chứ, còn ngồi thiền cơ đấy.”

Vừa nói, nàng đưa tay ra nhéo khuôn mặt nhỏ mũm mĩm của hắn.

Nam hài khá tức giận, quay đầu tránh đi, thừa dịp liếc xéo Lạc Khinh Ca, sau đó lại nhắm mắt tiếp, không thềm để ý tới nàng.

“Ôi, tiểu tử nhà ngươi chẳng đáng yêu tí nào.” Lạc Khinh Ca thở dài.

Tuy nhiên hắn vẫn là nhi tử của thân thể này, huống chi đứa nhỏ này vô cùng thông minh, bất luận thế nào nàng cũng là kiếm lời.

Nếu đã chiếm thân thể của mẫu thân hắn, nàng phải có trách nhiệm nuôi dưỡng hắn thành người.

Nghĩ đến đây, Lạc Khinh Ca vỗ nhẹ bả vai cậu bé giống như anh em tốt của nhau: “Nhi tử, từ nay về sau đi theo mẫu thân ăn sung mặc sướиɠ, mẫu thân có đồ ăn ngon chơi vui sẽ không bao giờ quên ngươi, ha ha, ai bảo ta là lão nương của ngươi chứ.”

Thật không thể tin được, rằng một thiếu nữ chưa lập gia đình như nàng, thế nhưng lại có một nhi tử lớn như vậy, nghĩ thế nào cũng cảm thấy khó tin.

Nghe vậy, hàng mi cong vυ't của nam hài kịch liệt run rẩy vài cái, vẻ mặt lãnh đạm vỡ thành từng mảnh, mất đi bình tĩnh vốn có của hắn.

Sau đó, với vẻ mặt căng thẳng, hắn lặng lẽ vươn đôi tay nhỏ bé đẩy ống tay áo của nàng lên, chỉ vào chấm đỏ trên làm da trắng như ngọc trên tay nàng, “Thủ cung sa của ngươi vẫn còn đấy.”

Đầu óc của nữ nhân này đúng là bị động kinh.