Tà Quân Sủng Thê

Chương 7: Lăng Nhục

Lạc Khinh Ca thấy hắn phớt lờ mình nên cũng mất đi hứng thú trêu đùa.

Nhìn xuống trang phục của mình, chiếc váy cưới màu đỏ trên người đã biến thành nhiều mảnh vải vắt vẻo trên người nàng, đồ lót bên trong cũng biến thành màu xám của bùn đất, khắp người tản ra mùi tanh hôi kinh tởm.

“Ôi, hiện tại ăn mày còn sạch hơn ta.” Lạc Khinh Ca cau mày chán ghét, ngẩng đầu nhìn về bốn phía.

Thấy cách đó không xa có một con sông nhỏ, nàng lập tức chạy nhanh về phía đó.

Vừa chạy, nàng vừa kéo y phục nay đã thành những mảnh vải xuống, khi đến tới bờ sông trên người nàng chỉ còn xót lại chiếc yếm và chiếc quần mỏng manh.

“Sông nhỏ ơi, ta tới đây!” Lạc Khinh Ca hét lên một tiếng, nhảy xuống nước và bắt đầu tắm rửa một cách vui vẻ.

Hiện tại thời tiết ở đây là mùa hè, nước không lạnh lắm, nhiệt độ thích hợp cho việc tắm rửa.

Nghe được động tĩnh, Long Lăng Thiên mở mắt ra, đúng lúc nhìn thấy một màn náo nhiệt của Lạc Khinh Ca.

Dưới ánh nắng, tấm lưng trắng nõn như pha lê toả ra một vầng hào quang nhàn nhạt, mái tóc đen nhánh dính lên cơ thể trắng như tuyết, hai màu trắng đen bổ sung cho nhau, trông cực bắt mắt.

Nàng vui vẻ tát mặt nước, nước bắn tứ tung, người với nước hoà vào nhau tạo thành một bức tranh thuỷ mặc tuyệt đẹp.

Nữ nhân chết tiệt, nhân phẩm thấp kém, không nghĩ tới da mặt nàng lại dày như vậy, một đại nam nhân như hắn còn đang ngồi ở đây, thế mà nàng lại dám cởi hết quần áo!

Sắc mặt của Long Lăng Thiên đỏ bừng lên, cuống quýt xoay người, tránh né một màn này.

Lạc Khinh Ca nghịch nước một hồi, đột nhiên nhớ tới một chuyện.

Dường như nàng còn chưa từng nhìn thấy mặt mũi của thân thể này.

Nàng dừng lại động tác nghịch nước, ngay sau đó một khuôn mặt nữ tử tuyệt sắc xuất hiện trên mặt nước bồng bềnh.

Đây là một khuôn mặt xa lạ, linh động xinh đẹp, giữa mày lộ ra một tia anh dũng,khí khái, pha lẫn một chút trẻ con, đôi mắt to trong suốt phản chiếu sáng ngời.

Lạc Khinh Ca xoa bóp gương mặt của chính mình, trong lòng nàng khá hài lòng về gương mặt này.

May mắn thay không phải là một gương mặt xấu xí, nữ nhân ai cũng yêu cái đẹp và nàng cũng không ngoại lệ.

Nàng lấy một vốc nước hất lên mặt, nước hơi lành lạnh, khiến đầu óc có phần hỗn loạn của nàng trở nên thanh tỉnh.

Nàng ngẩng đầu nhìn Long Lăng Thiên, có chút nghi hoặc, khẽ lẩm bẩm nói: “Đứa nhỏ này xoay người khi nào vậy?”

Tròng mắt nàng dừng trên người Long Lăng Thiên, phát hiện y phục màu trắng của hắn nay đã biến thành màu xám của bùn đất, toàn thân không còn chỗ nào sạch sẽ cả.

Ánh mắt của Lạc Khinh Ca khẽ động, khoé môi cong lên một nụ cười giảo hoạt.

Nàng rón rén lên bờ, lặng lẽ bước tới sau lưng Long Lăng Thiên, bất chợt ôm lấy hắn: “Bảo bối, đi thôi, tỷ tỷ tắm rửa cho ngươi.”

Khi nói chuyện, Lạc Khinh Ca đã ôm hắn nhảy vào lòng sông.

“Thả ta ra.” Mặt Long Lăng Thiên lập tức đỏ bừng, khuôn mặt nhỏ non nớt chứa đầy tức giận.

Hắn muốn vùng vẫy thoát ra, nhưng hiện tại đã mất hết công lực, sức lực của nữ nhân này không phải tầm thường, vì vậy hắn không thể nào thoát ra được.

“Tiểu hài tử phải giữ vệ sinh, hiểu lễ phép.” Lạc Khinh Ca giữ chặt thân hình nhỏ bé của hắn, chỉ vài thao tác đã cởi xong quần áo của Long Lăng Thiên.

“Nữ nhân xấu xa! Thả ta ra, có nghe thấy không!” Long Lăng Thiên tức đến nỗi muốn nổ phổi.

Một đại nam nhân như hắn, lại bị nữ nhân lột sạch, về sau truyền ra ngoài thì sao hắn có thể ngẩng mặt nhìn người đây.

Lạc Khinh Ca nghe vậy mày dựng ngược lên, “Chát!” Một tiếng giòn tan, nàng đánh một cái tát vào mông Long Lăng Thiên, “Tiểu hài tử mà không có chút lễ phép nào, phải gọi ta là tỷ tỷ có biết không?”

“Cút ngay!” Cơ thể nhỏ bé của Long Lăng Thiên run lên, ước gì có thể xé xác Lạc Khinh Ca ra ăn ngay lập tức.

Nữ nhân chết tiệt! Thế nhưng dám nhục nhã hắn như vậy!