“Ngươi nói bậy!!!”
Giọng nữ bén nhọn cao vυ't đánh sâu vào lỗ tai Lạc Thức Vi, phía sau lưng cậu đập vào trên vách tường, ngay sau đó một đôi tay hung hăng bóp lấy cổ cậu. Trong khoảnh khắc đó một cảm giác đau đớn nóng rát cùng với sự khô cạn không khí lan ra toàn thân cậu.
Móng tay Đái Vi nhọn dài đâm xuống, cô dùng sức truyền đến bàn tay, gân xanh nổi lên, một đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lạc Thức Vi, mang theo dày đặc hận ý.
Đi chết đi…… Đi chết đi tiện nhân này!
Đối với cô thể hiện sự chán ghét, vạch trần cô, khiến cô bị đuổi khỏi đoàn phim. Việt Kiều cao cao tại thượng lại chỉ đối với tiện nhân này phá lệ mà ôn nhu; cô vì trả thù cũng là vì lưu lại tại đoàn phim, không tiếc hy sinh hài tử trong bụng chính mình, đến để uy hϊếp cậu ta cùng Việt Kiều, kết quả người này lại nửa điểm không chịu tổn thất gì!
Ngay cả…… Ngay cả Nguyên đạo cũng đối với cậu ta nhìn bằng con mắt khác!
Như này đãi ngộ không công bằng. Ghen ghét, phẫn hận làm cô mất đi lý trí, sâu trong nội tâm chỉ kêu gào một ý niệm:
Gϊếŧ hắn! Gϊếŧ hắn! Xem hắn làm như thế nào để kiêu ngạo!
Nhưng mà……
Làm cô không thể tưởng được chính là, trong tình huống gần chết, thanh niên không chỉ có không có hoảng loạn, ngược lại còn đối mặt với cô lộ ra một nụ cười xán lạn.
Như là hưởng thụ cảm giác nghẹt thở, lại như đang xem một vai hề nhảy nhót, đến tươi cười cũng mang theo vài phần coi khinh và không chút để ý.
Thanh niên nắm lấy cổ tay của cô, không chỉ có không có đẩy ra, sau đó dùng sức kéo tay cô lại gần cổ. Đái Vi nghe được thanh âm cậu, bên tai cô nhẹ nhàng mà vang lên: “Cố lên, khi bọn họ nghe được chút động tĩnh nào sẽ vọt vào ngay, tỷ nhất định có thể gϊếŧ chết tôi, đúng không?”
Thanh âm cậu sạch sẽ mà thanh triệt, ngọt ngào như sương.
Đái Vi chợt mở to hai mắt nhìn, giật mình một cái, phảng phất chạm vào thứ gì đó nóng nên bị bỏng, cô đột nhiên buông lỏng ra đôi tay, liên tục lui về phía sau.
“Ngươi…… Ngươi……”
Nàng hoảng sợ nhìn Lạc Thức Vi, như là thấy ác ma, không, lúc này cậu ta càng như là một phiên bản khác của Nguyên Diệc Kỳ.
Lạc Thức Vi tiến lên một bước, cô liền hoảng sợ lui về phía sau một bước, đến khi thoát lực ngã ngồi trên mặt đất, lại không có chỗ trốn.
Thanh niên cong lưng, đối với cô cười phúc hậu và vô hại, nói: “Vi Vi tỷ, tỷ chạy cái gì, người bị gϊếŧ là tôi cũng không phải tỷ. Tôi thật đúng là muốn nhìn một chút, sau khi tỷ gϊếŧ tôi, Nguyên đạo sẽ có phản ứng gì.”
“Nếu tỷ hôm nay muốn ở trước mặt Việt ca vạch trần tôi, cũng đã đủ cảnh tỉnh Việt ca nên bảo vệ tôi tốt hơn để không bị người như tỷ uy hϊếp, nhỉ?”
Lạc Thức Vi tưởng tượng một chút biểu tình trên mặt của cô, hứng thú bừng bừng tiến đến bên tai cô, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Tỷ đoán, Nguyên đạo sẽ xử lý tỷ như thế nào? Làm tỷ thân bại danh liệt, từ trên cao rơi xuống bị vạn người mắng chửi, hay là cho tỷ giống với kết cục nhân vật mà mình đã đóng?”
Đái Vi thân thể run rẩy, môi trắng bệch không có một tia nào huyết sắc, cô thanh âm run run, thấp giọng phản bác: “Sẽ không…… Ta sẽ nói cho Nguyên đạo biết, ngươi hôm nay nói những cái gì, ngươi chết chắc rồi……”
Lạc Thức Vi nghiêng đầu, đầy mặt vô tội: “Tôi nói cái gì sai sao? Tôi giống như chỉ là vào phòng chất vấn Vi Vi tỷ một chút, vì cái gì một hai tỷ nói tôi như vậy? Là Vi Vi tỷ bóp cổ tôi không bỏ, còn tự tay gϊếŧ chết con mình…”
“Tỷ nói, Nguyên đạo là sẽ tin tôi hay vẫn là tin người sắp đóng máy?”
Đái Vi mở to hai mắt, nhìn cậu bẻ cong bộ dáng sự thật, lần đầu tiên nhìn thấy người so với chính mình diễn còn nhập tâm hơn, còn muốn giả làm bạch liên hoa vô tội!
Mà đây là một nam nhân!
Cô trước kia thật là xem thường cậu, thế nhưng còn ngu ngốc đến đi hãm hại một người như vậy……
Đái Vi khí thế dần dần yếu đi, lại muốn hấp hối giãy giụa, cô cười lạnh một tiếng, nói: “Ngươi tới chính là vì muốn khoe khoang sao? Không phải, ngươi nghĩ muốn từ chỗ ta có được cái gì?”
Thông minh, Lạc Thức Vi nhún vai, thản nhiên nói: “Tỷ nghĩ tỷ có thể cho tôi được cái gì sao? Tôi muốn, Nguyên đạo tự nhiên đều sẽ cho tôi, hôm nay tới tìm tỷ, chính là cảm thấy Vi Vi tỷ quá đáng thương, nên an ủi tỷ một chút mà thôi.”
Cậu từ trên cao nhìn xuống nhìn cô, ánh mắt khinh miệt mà ác ý, như đang chói lọi nói:
—— cô là quân cờ bị Nguyên Diệc Kỳ vứt bỏ.
Thân thể Đái Vi một trận run run, gắt gao nhìn chằm chằm bóng dáng nơi cậu rời đi, cuối cùng trước mắt tối sầm, thiếu chút nữa ngất xỉu.
Lạc Thức Vi vẫn duy trì tư thế kỹ nữ đến phòng nghỉ ngơi, bình tĩnh xuyên qua đám người bận rộn, nhảy lên xe Việt Kiều.
Thời gian này mọi người đều vội vàng, nên bên trong xe không thấy bóng người khác, chỉ có một người là cậu.
Lạc Thức Vi nhìn lướt qua mọi nơi, vừa lúc đối diện với một cái gương, trên kính hiện lên rõ ràng bộ dáng cậu lúc này.
Thanh niên khuôn mặt trắng như tuyết, đôi mắt đen trầm, mơ hồ có thể nhìn thấy trong đó lưu động cảm xúc ác ý, không cần biểu tình, đều khiến người ta sởn tóc gáy.
Bờ môi của cậu nhấp một chút, biểu tình mới chậm rãi hòa hoãn xuống.
“Tôi …… Quá khủng bố.”
Lạc Thức Vi đem cả người đều nhét ở trong góc tối, phảng phất như vậy có thể hấp thu được một ít cảm giác an toàn, cậu một bên xoa cái trán mồ hôi lạnh, một bên ủy khuất lên án:
“Ca, Nguyên Diệc Kỳ biếи ŧɦái cũng thật là đáng sợ, tôi thật là quá khó khăn. Nếu không phải vì dọa Đái Vi, nói gì tôi cũng sẽ không đi bắt chước hắn!”
Thật là đáng sợ……
Cậu chỉ là lợi dụng tâm lý học chuyên nghiệp của chính mình, thoáng muốn thử nhập vai Nguyên Diệc Kỳ một chút, cảm giác cả người đều lâm vào một loại trạng thái điên cuồng.
Một bên bình tĩnh nổi điên, một bên đắm chìm trong sự sung sướиɠ khi đùa bỡn nhân tâm ……
Hiện tại ngẫm lại trạng thái ngay lúc đó, quả thực da đầu tê dại.
Bất quá hiệu quả cũng là thật sự tốt, Đái Vi hoàn toàn bị dọa sợ, không hề có sức phản kháng.
“Ngươi lúc ấy hoàn toàn có thể tiến thêm một bước từ trên người cô ta, thu hoạch tin tức mình muốn.” Hệ thống nhắc nhở.
“Không được.” Lạc Thức Vi rót một cốc nước lớn, bình tĩnh phân tích nói: “Lúc ấy, cái loại này tình huống ấy, hỏi tiếp liền có vẻ như là cố tình, chủ yếu mục đích chính là ở trong lòng cô ta lưu lại một thứ hạt giống, ly gián cô ta cùng Nguyên Diệc Kỳ, chỉ cần làm được điểm này như vậy đủ rồi.”
Quyết không thể tham lam.
Đối phó vai ác Boss, nhất định phải có kiên nhẫn, từ từ từng bước.
Nếu không, đi nhầm một bước chính là tan xương nát thịt.
“Ca,cuộc đời Đái Vi giải khóa chưa?”
“Đái Vi trong nguyên tác toàn diện giải khóa.”
Lạc Thức Vi mở ra nghiêm túc nhìn.
Quả nhiên, trong nguyên tác cũng là Việt Kiều trước mặt vai ác vạch trần Đái Vi, Nguyên Diệc Kỳ đáp ứng cho anh cùng đoàn phim một công đạo, tuyệt không bỏ qua.
““Nguyên đạo, tôi thật sự chỉ là nhất thời bị ma quỷ ám, cầu xin anh đừng nói ra ngoài có được không……” Đái Vi kinh hách chảy nước mắt, nhu nhược đáng thương đứng trước mặt nam nhân, hoảng loạn vô cùng, thậm chí bắt đầu cởi đai lưng, lấy hết can đảm phải hiến thân cho hắn: “Chỉ cần anh đừng nói đi ra ngoài, thế nào đều có thể.”
Nguyên Diệc Kỳ hơi hơi nhíu mày, vội vàng ngăn lại động tác của cô, phi thường có phong độ đem áo khoác khoác lên người nữ hài, “Cô tuổi còn nhỏ, không cần dùng phương thức này để cầu xin, biết không?”
Đái Vi sửng sốt, ngơ ngẩn nhìn hắn.
Khuôn mặt Nguyên Diệc Kỳ thanh nhã dần dần hiện ra một mạt thần sắc bất đắc dĩ, nói: “Làm đạo diễn, tính cách hành vi của diễn viên đều không phải điều tôi muốn nói,quan trọng là, Đái Vi, cô không thể nhập diễn, đây mới là nguyên nhân tôi không thể lưu cô lại.”
“Tôi có thể! Đạo diễn cho tôi thời gian! Tôi nhất định có thể diễn!” Nữ xứng giống như bắt lấy cọng rơm cứu mạng, liều mạng mà cầu xin hắn: “Đạo diễn có người nhiều như vậy, lại cho tôi thêm một lần cơ hội, tôi nhất định có thể nhập diễn, anh muốn nhân vật như thế nào cũng có thể, anh giúp tôi được không?””
Lạc Thức Vi mặt cổ quái, cậu rốt cuộc biết Nguyên Diệc Kỳ làm như thế nào để Đái Vi đến hãm hại cậu.
Hắn chỉ cần nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu, vấn đề lớn nhất của ngươi không phải nhân phẩm, là kỹ thuật diễn không đủ, Đái Vi đương nhiên sẽ vì nhập diễn mà đi theo hướng cực đoan.