Vai Ác Bị Ta Tra Tấn Đến Hoài Nghi Nhân Sinh

Chương 20

Ba chữ Nguyên Diệc Kỳ ở đoàn phim này đại biểu cho sự tồn tại không thể hoài nghi, mặc dù Cố Du trong giới giải trí có địa vị cao như ảnh đế, ở trước mặt hắn đều không có quyền lên tiếng.

Bởi vì làm nhà làm phim, cũng là đạo diễn, tên của hắn là đại biểu để cho rạp phim đông khách, là gương mặt lên nhận giải thưởng, cùng với địa vị tuyệt đối.

Chỉ cần hắn cảm thấy không được, có thể tùy lúc đổi đi một ảnh đế hay ảnh hậu khác, cũng có thể nhẹ nhàng bỏ đi một cái nhân vật.

Cố Du đứng lên muốn đi ra ngoài, nhưng lại ném chuột sợ vỡ đồ, hắn do dự vài phút, cân nhắc lợi ích, vẫn là không tùy tiện đi tìm Nguyên đạo.

“Lạc Thức Vi!” Trong thanh âm mang theo sự cuồng nộ cùng hận ý, còn có nghi hoặc nghĩ không ra.

Cậu rốt cuộc là làm thế nào, làm sao để Nguyên đạo nhìn với con mắt khác?

Trong phim trường, Lạc Thức Vi cầm kịch bản cho Việt Kiều như hiến vật quý.

“Việt ca, xem này, tôi chút nữa chưa phải đóng máy, xem ra còn có thể lại đến ăn chỗ anh vài bữa cơm.”

Việt Kiều đang đọc lại kịch bản, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Nguyên đạo nói cậu gần đây béo lên , phải để cậu giảm cân.”

Lạc Thức Vi như bị sét đánh bên tai:???

“Ca, tôi diễn là cái một tiểu tam kiêu ngạo ương ngạnh, không cần giảm béo!”

Mai Vân Đình ở bên cạnh thêm lửa, vô tình trào phúng: “Cậu ăn nữa liền xong, sẽ diễn không được dáng của tiểu tam, béo thành như vậy, tra công mắt mù mới có thể coi trọng cậu.”

Lạc Thức Vi: “……”

Việt Kiều đột nhiên nói: “Nguyên đạo thực thích cậu.”

Lạc Thức Vi sửng sốt: “Cái gì?” Cái biếи ŧɦái kia thích cậu? Thích đùa chết cậu mới là thật!

“Đạo diễn hoặc biên kịch, đối với một nhân vật của họ có bao nhiêu yêu thương tha thiết, thường thường đều thể hiện dưới ngòi bút.” Việt Kiều biểu tình phức tạp nhìn cậu một cái, nói: “Nguyên đạo cho nhân vật của cậu thêm rất nhiều tình tiết, anh ta đích xác thực thích cậu.”

Tiểu Vi có thể được Nguyên đạo thưởng thức, vốn là một chuyện tốt.

Nhưng mà, Việt Kiều chỉ cần nghĩ đến cảnh hai người hai người nói chuyện ăn ý với nhau liền…

Thế mà Lạc Thức Vi còn cười xán lạn ngọt ngào khác thường, nói: “Tôi cũng thực thích Nguyên đạo.”

“Răng rắc.”

Việt Kiều mặt vô biểu tình đem bút mực bẻ gãy.

Lạc trà xanh lúng túng co rụt cổ lại, chiêu này có phải diễn quá mức hay không?

Đúng lúc này, một cảm giác bị người theo dõi đột nhiên xuất hiện, Lạc Thức Vi theo bản năng quay đầu lại đi, lại đối mắt với hai tròng mắt oán hận.

Là Đái Vi!

Cô ta không biết khi nào ra viện, mặc một chiếc áo sơ mi to rộng, thân thể mảnh khảnh lung lay sắp đổ, lại kéo theo cơ thể bệnh tật từng chút đến đây.

“Lạc Thức Vi……” Thanh âm cô ta bén nhọn, đột ngột cười, nói: “Chúc mừng cậu , dẫm lên tôi để thượng vị, có được nhiều suất diễn như vậy……”

Cô theo bản năng sờ sờ bụng, lời nói ngầm làm người ta không khỏi phát lạnh.

Lạc Thức Vi trong khoảnh khắc liền nhớ tới hài tử bị sảy mất.

Việt Kiều thấy thế liền biết cô tới không có ý tốt, lập tức đem thanh niên kéo đến phía sau mình, lấy một loại tư thái bảo vệ người khác.

Gương mặt tinh xảo như một mảnh băng tuyết lạnh nhạt, mang theo cảm giác không thể tiếp cận, từ trên cao nhìn xuống nữ nhân kia, không chút lưu tình vạch trần:

“Đái Vi, suất diễn của cô bị xóa giảm, thậm chí cô bị đuổi ra đoàn phim, đều là trừng phạt đúng tội.”

Đái Vi theo bản năng lùi về sau một bước, sắc mặt trắng đến đáng thương, lại không dám đắc tội anh.

So với Lạc Thức Vi không hề bối cảnh nào có thể tính kế dễ dàng, hậu đài của Việt Kiều là chân chính tư bản giàu có, căn bản cô không thể trêu chọc.

Rốt cuộc, anh chỉ một câu nói liền có thể làm cô rời khỏi giới giải trí.

Nhưng mà…… Dựa vào cái gì cô dùng con của mình làm vốn, đổi lấy cơ hội lưu tại đoàn phim, cuối cùng còn muốn suất diễn của chính mình chắp tay nhường người!

“Ngươi biết cái gì!” Cô oán hận nhìn Việt Kiều cùng người phía sau là Lạc Thức Vi: “Ngươi cái gì cũng đều không hiểu, Việt Kiều, ngươi cảm thấy ta ghê tởm, ha ha……”

Cô cổ quái cười cười, gần như điên rồi: “Ngươi biết người ngươi bảo vệ, tự cho là mình sạch sẽ đơn thuần, không làm cái gì sao?”

Lạc Thức Vi nheo mắt.

Đái Vi tiến lên, nói: “Ngươi, Lạc Thức Vi, hắn chính là sát……”

Không đợi Lạc Thức Vi ngăn cản, thanh âm cô đã dừng lại, như là băng đĩa bị hư hỏng, nửa điểm thanh âm không phát ra.

Nữ nhân sắc mặt trắng bệch, thân thể cứng đờ, bình tĩnh nhìn đạo thân ảnh kia, đôi mắt cô mở lớn, bên trong tràn đầy sợ hãi.

Nguyên Diệc Kỳ nhàn nhã đứng ở cách đó không xa, ánh mặt trời chiếu vào hắn, trên mặt mang theo hơi thở thánh khiết, khóe môi mỉm cười, ưu nhã thong dong.

Hắn vươn ngón trỏ, để ở bên môi, không nhanh không chậm làm ra một động tác.

"Suỵt.”

Bé ngoan, không thể nói.

Nếu không, dựa theo ước định ngươi sẽ phải trả cái giá không thể gánh vác.

Người nọ như thiên thần, như thần thánh, lại làm thân thể Đái Vi run rẩy, hơn nửa ngày cũng chưa bình tĩnh trở lại.

Việt Kiều theo phương hướng ánh mắt của cô nhìn đến, lại không thấy gì bất thường, chỉ nghĩ cô ở đây nổi điên.

Anh lạnh nhạt nhìn Đái Vi, nói: “Cậu ấy là cái dạng người gì, tôi rõ ràng, huống chi tôi bảo hộ cậu ấy, để ý cậu ấy, cũng không phải bởi vì cậu ấy sạch sẽ, mà là bởi vì cậu ấy là Tiểu Vi, mặc dù cậu ấy đầy lòng ác ý, mặc dù cậu âý định lợi dụng tôi, tôi đây cũng là cam tâm tình nguyện.”

“Nhưng mà, Đái Vi……”

Việt Kiều đôi mắt đen thẳm, hỏi lại: “Cô lợi dụng, thương tổn tiền bối có ân với mình, cô ấy là cam tâm tình nguyện sao? Cô ấy không phải. Cô nên ngẫm lại, sau này rời khỏi đoàn phim, muốn thừa nhận báo ứng của mình như thế nào.”

Đái Vi đầy mặt sợ hãi, cô thét chói tai một tiếng, sau đó nghiêng ngả lảo đảo chạy đi ra ngoài.

Lạc Thức Vi còn đang ngẩn người.

Cậu cho rằng cậu diễn đủ tốt, mới làm Việt Kiều như thế đau cậu, không nghĩ tới……

"Không phải cậu diễn tốt mới có thể lừa anh ta, lôi kéo cảm xúc anh; mà là bởi vì anh để ý cậu, cho nên mới bị cậu lôi kéo cảm xúc.” Hệ thống nói.

Khó lừa được tình.

Lạc Thức Vi sâu kín thở dài.

"Ca, kỹ thuật tôi diễn thế nhưng không tốt như tôi tưởng tượng, tôi không còn đủ tư cách giả làm bạch liên hay trà xanh, tôi thật buồn.

Còn có tư liệu sống nào cho tôi tham khảo, tôi phải học tập tiến hóa một chút.”

Hệ thống: “…”

Lạc Thức Vi kí©ɧ ŧɧí©ɧ xong hệ thống, cuối cùng trở về vấn đề chính: “Ca, cuộc đời Đái Vi giải khóa chưa? Tôi muốn nhìn một chút tình tiết, vị này liên quan đến tôi có thể hay không trở tay hố Nguyên Diệc Kỳ một phen, cần thiết thật thận trọng.”

“Cậu lại tiếp xúc cô ta thêm một lần, thu thập một ít tương quan tin tức của cô ta, liền có thể giải khóa.”

Cái này đơn giản!

Lạc Thức Vi nghiêng đầu nghĩ nghĩ, thừa dịp không ai chú ý, trộm tìm được chỗ Đái Vi nghỉ ngơi.

Đái Vi vừa nhìn thấy cậu, đầy mặt chán ghét: “Ngươi tới làm cái gì?”

“Vi Vi tỷ, tỷ biết không, ngày đó tỷ vọt tới xe tôi để ăn vạ, tôi thấy tỷ nằm trên mặt đất máu đầy người rất sợ hãi.” Lạc Thức Vi thở dài.

Đái Vi cười lạnh một tiếng: “Nếu không phải Nguyên đạo che chở cho ngươi, lần đó ngươi nhất định phải chết, lần sau ngươi sẽ không có vận may như vậy nữa đâu!”

“Đúng vậy, phải cảm ơn Nguyên đạo bảo vệ tôi.”

Lạc Thức Vi hướng cô ngọt ngào cười, kỹ nữ bắt đầu ly gián: “Tỷ cũng không biết, tỷ ngã trên mặt đất một lúc sau, Nguyên đạo liền đem tôi ôm vào trong ngực, sau đó an ủi tôi nói không cần sợ, nếu tỷ đã chết…… Hắn cũng sẽ không cho mọi người biết là tôi đâm.”

Đái Vi đồng tử co rút lại.

Lạc Thức Vi tiến đến bên tai cô, nhẹ giọng nói: “Phát hiện tỷ không chết…… Nguyên đạo còn rất thất vọng đấy.”