“Phí lời.” Phía đối diện mắng một câu, không cùng cậu nói chuyện phiếm, gọn gàng dứt khoát nói: “Cố Du là GAY, luôn luôn thích dạng tiểu bạch thỏ vô hại, bởi vì anh ta cảm thấy chơi sẽ không nguy hiểm. Nếu anh ta coi trọng cậu, cậu đáp ứng đi, anh ta cho tài nguyên rất hào phóng, Lạc Thức Vi cậu nhặt được cục vàng rồi!”
Ngọa tào, hiện thực của giới giải trí như vậy sao, người đại diện bảo nghệ sĩ nhà mình bán mông?
Lạc Thức Vi kinh ngạc, cảm thán một câu, giải thích: “Ca, anh nghĩ sai rồi, anh ta hẹn tôi ăn cơm không phải là do có hứng thú với tôi...”
“Vì sao?” Người đại diện âm thanh phức tạp tràn đầy ngoài ý muốn.
Lạc Thức Vi nghiêm trang nói: “Anh ta thích chính là anh, nếu tôi nguyện ý đưa anh lên trên giường anh ta, tôi sẽ có một vai diễn nam chính. Tôi và anh là một, anh còn là một người đại diện uy tín, hiện tại là lúc anh vì tôi hi sinh! Tôi tin tưởng anh có thể!”
Phía bên kia sửng sốt một lúc, thực nhanh liền ý thức được bản thân bị nhục nhã, tức khắc phẫn nộ chửi ầm lên: “Lạc Thức Vi, ngươi mẹ nó...Đô đô đô...”
Lạc Thức Vi vô tình cắt đứt điện thoại với vẻ mặt khinh bỉ: “Phi, anh tính là thứ gì, thống ca còn không ép được tôi hiến thân, đến lượt anh chỉ huy chắc? Có phải hay không thống ca?”
Hệ thống:"..."
Lạc Thức Vi diễn bạch liên hoa đến nghiện rồi, giả khóc: “Ca, ca vì sao không nói lời nào, chẳng lẽ ca lại giống kẻ biếи ŧɦái kia, vì ích lợi muốn cho một ký chủ đáng thương hiến thân cho Cố Du là một tra công kia sao... huhuhu... Nếu là ca yêu cầu, tôi có thể!”
Nói xong làm vẻ mặt thấy chết không sờn.
"Đừng giảo biện." Hệ thống chậm rì rì nói: "Cố Du là một nhân vật quan trọng, trong kế hoạch của hắn việc tính kế nam chính là vô cùng quan trọng."
“Được, cảm ơn ca ca, tôi hiểu được!”
Lạc Thức Vi lập tức GET được điểm quan trọng, được tiện nghi còn khoe mẽ: “Nhưng mà, không phải bảo tin tức của Cố Du còn chưa được giải khóa, ngươi nói cho ta có bị sao không.”
"Chủ thần cho ta nói ba phần."
Lạc Thức Vi cảm động đến khóc rồi.
Thống ca ở nhà cậu thật sự quá sủng cậu rồi, không sợ bị Chủ Thần trừng phạt, cũng muốn lộ ra tin tức quan trọng cho cậu.
Đây là cái gì? Là tình huynh đệ nồng đậm!
Có hệ thống phá lệ tiết lộ, Lạc Thức Vi đã đại khái được phía trước chính mình sẽ đi theo hướng đi như thế nào. Nếu Cố Du là cái hố, như vậy không để chô anh ta tiếp cận Việt Kiều.
Phòng cháy phòng trộm phòng Nguyên Diệc Kỳ, giờ phòng thêm Cố Du.
Lạc Thức Vi cảm thấy chính mình là một người ba tốt hết lòng vì đứa con của mình.
Kết quả cậu vừa đến phim trường liền cảm thấy có chỗ không đúng.
Là ánh mắt của mọi người nhìn cậu không đúng.
Lạc Thức Vi mặc xong trang phục diễn, cẩn thận đánh giá bốn phía, âm thầm nói: “Ca, ánh mắt bọn họ là như nào, ta có cảm giác rợn rợn?”
"Ánh mắt của họ với ánh mắt nghe bát quái của cậu y như nhau."
Lạc Thức Vi: ???
Cậu mộng bức đi ra ngoài, cùng Cố Du mặt đối mặt.
Người này cười ngâm ngâm nhìn cậu. Trong một góc không có người, anh ta âm thanh ái muội mà ôn nhuận: “Tiểu Lạc, xem ra cậu đã nghĩ thông suốt, nhưng mà loại thủ đoạn này vẫn là quá thấp, cậu muốn gì có thể trực tiếp nói với tôi, không cần vất vả như vậy.”
Lạc Thức Vi lần này không biết nói gì nữa, cậu nháy đôi mắt chần chờ hỏi: “Cố lão sư, ngài nói gì vậy?”
Cố Du chau mày, nhìn cậu, giống như đang nhìn một đứa trẻ chơi hư đã biết rõ còn cố hỏi.
Oan uổng, tuy cậu diễn bạch liên hoa đến nghiện, nhưng lần này là cậu không biết đã xảy ra chuyện gì.
Cố Du thở dài nói: “Chúng ta ngày hôm qua ăn cơm đã bị chụp ảnh đăng lên tin tức, cậu còn muốn tiếp tục giả vờ không biết sao?”
Lạc Thức Vi ý thức được cái gì, mở di động ra nhìn một cái, tức khắc liền ngọa tào.
Tin tức này là hướng về cậu, chỉ cậu với ảnh đế Cố Du phim giả tình thật, thật thật ảo ảo về hai người, làm ảnh chụp tương đối ái muội.
Cái này hiển nhiên không phải là đội paparazzi... mà là maketing PR bộ phim.
Lạc Thức Vi lập tức nghĩ tới người đại diện ăn thiệt tối qua bị cậu treo điện thoại, không từ bỏ miếng mồi ngon này.
Cậu chuẩn bị giải thích, đột nhiên có một mũi tên nguy hiểm phóng đến, Lạc Thức Vi nghiêng đầu đi, vừa lúc thấy tầm mắt lạnh băng của Việt Kiều.
Cậu theo bản năng mà rụt cổ, có một loại cảm giác trên giường bị bắt giam.
Nhưng mà chưa kịp giải thích, bởi vì bộ phim đã bắt đầu quay chụp.
Lần này diễn gồm ba người, như cũ là Cố Du đóng vai tra công, Việt Kiều đóng vai vai chính thụ, cùng với Lạc Thức Vi đóng vai sinh viên là tiểu tam đã bị hắc hóa.
Cậu ở trước mặt Việt Kiều, lén lút câu dẫn tra công, cùng đối phương mặt qua mày lại.
Mà Việt Kiều đóng vai vai chính, lúc này đã có khuynh hướng bệnh trầm cảm, hắn mơ hồ nhận ra người yêu mình xuất quỹ, nhưng hai người đang trong mối quan hệ căng thẳng, nên là hắn đành đem phẫn nộ đè ở trong lòng. Trong lúc nhất thời, trong văn phòng nhỏ hẹp có ba người, mỗi người một tâm tư.
Lạc Thức Vi nghĩ rằng lần quay chụp này sẽ rất khó, bởi vì ngày hôm qua quay không tốt, tạm thời hoãn lại, nhưng cậu không ngờ tới...
Khi Nguyên Diệc Kỳ hô diễn, trong nháy mắt, người nhập diễn nhanh nhất là Việt Kiều.
Thẩm Độ Thu đang cùng tổng tài Lục Triệu họp, nội dung thảo luận chính là thông báo tài vụ của công ty. Làn da anh tái nhợt, âm thanh thanh lãnh lại có chút ám ách, lại trước sau trầm ổn.
Nhưng mà Lục Triệu lại có chút thất thần, bởi vì lực chú ý của hắn lại là thư ký bên người.
Đúng vậy, khi Thẩm Độ Thu đi công tác, hắn đem sinh viên bị khi dễ kia lưu lại bên người, đề bạt thành thư ký riêng của mình, lại không nghĩ tới thanh niên này có hiệu ứng chim non với mình, không muốn xa rời. Thậm chí khi hắn cùng người yêu thương nghị công việc cũng lén lút nhìn hắn, chạm vào hắn, tìm kiếm cảm giác tồn tại.
Lục Triệu thừa nhận hắn có chút hoảng nhưng cũng không từ chối, hưởng thụ loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ này.
Lạc Thức Vi đóng vai Nam Nghiên, lúc này nghiễm nhiên trở thành bộ dáng tiểu yêu tinh, thường thường đánh gãy thời khắc giao lưa của cặp đôi kia lại hồn nhiên không biết đã bị bại lộ bởi kỹ thuật diễn vụng về mà đắc chí vô cùng.
Nam Nghiên pha trà, không cần thận rơi xuống đất, nước nóng bắn tung tóe lên tay. Lục tổng vội vàng đứng lên lau cho cậu, nhưng mà một người nhanh hơn là Thẩm Độ Thu.
Việt Kiều đóng vai Thẩm Độ Thu, cơ hồ theo bản năng đem người túm lại đây, kéo ra khoảng cách của Nam Nghiên cùng Lục Triệu, quan tâm hỏi: “Đau không? Đi dùng khăn lạnh đắp một chút, đừng cử động nhiều.”
Việt Kiều cùng Cố Du đều sửng sốt, bởi vì cái này đã thoát khỏi kịch bản!
Dựa theo kịch bản, Lục Triệu một tay giữ chặt tay tiểu tam đau lòng không thôi, Thẩm Độ Thu trong mắt phẫn nộ, lạnh lùng ném tiểu tam ra ngoài.
Kết quả, kịch bản bị đảo lộn.