Thuận lợi phá hủy kế hoạch của Nguyên Diệc Kỳ, chẳng lo chỉ được một chút tiến độ đã làm Lạc Thức Vi vui sướиɠ không thôi.
Lạc Thức Vi khóe môi nhịn không được muốn giương lên, tầm mắt vừa chuyển lại đối diện với một con mắt xanh xám chứa đầy tò mò nghiên cứu.
Sự chú ý của Nguyên Diệc Kỳ lại không đặt ở trên người của Việt Kiều, không biết là đã nhìn cậu bao lâu. Thấy Lạc Thức Vi quay đầu, hắn thong thả ung dung quơ quơ kịch bản, khóe môi giơ lên một mạt ý cười không rõ.
Bình tĩnh thong dong, ý vị thâm trường.
Như một phần tử nguy hiểm theo dõi con mồi của mình, da gà trên người Lạc Thức Vi nổi lên từng hồi, rùng mình một cái.
Ngay sau đó, cậu vô tội nhìn đối phương, nở ra một nụ cười có thể hòa tan băng tuyết, sau đó như không có việc gì rời đi tầm mắt.
Làm bộ không có việc gì phát sinh.
Sau đó, việc quay chụp diễn ra vô cùng thuận lợi. Trưa hôm đó, công việc kết thúc, khác với lúc mới vào bị lạnh nhạt, lúc này Lạc Thức Vi nghiễm nhiên trở thành bộ dáng được đại chúng sủng ái.
Không chỉ được tổ trưởng tổ trang điểm tự mình hầu hạ, mà còn được một nữ vai phụ khá quan trọng trong kịch bản chủ động chào hỏi, ý cười ngâm ngâm: “Thức Vi, ngày mai hai chúng ta có cảnh diễn phối hợp với nhau. Buổi tối có muốn cùng nhau ăn cơm hay không, thuận tiện tập diễn cùng nhau?”
Cô xinh đẹp, hơn nữa theo con đường một nữ minh tinh gợi cảm. Chỉ là một cái chớp mắt thoáng qua lại có vô hạn phong tình.
Sự chú ý này không phải là là hướng tới Lạc Thức Vi mà là hướng đến người chiếu cố cậu- Cố Du. Lạc Thức Vi đương nhiên là tự mình hiểu lấy, lập tức muốn từ chối, không nghĩ tới có một người so với mình còn nhanh hơn.
Cố Du vừa vặn cũng đi vào, cười nói: “Chỉ sợ phải hẹn đến lần sau, Tiểu Lạc còn thiếu tôi một bữa cơm, có phải hay không?”
Lạc Thức Vi phối hợp lộ ra biểu tình buồn rầu, oán giận nói: “Anh còn nhớ rõ bữa cơm này, tôi sợ ăn một hồi tôi sẽ phá sản mất?”
Đái Vi thấy thế, tự nhiên sẽ không dây dưa, cô cắn môi, nhoẻn miệng cười, thức thời nói: “Được, một khi đã như vậy lần sau lại hẹn là được, cùng ở trong một đoàn làm phim, về sau sẽ có rất nhiều cơ hội cùng ăn cơm.”
Sau khi Lạc Thức Vi cùng Cố Du rời đi, Đái Vi ở một góc tháo trang sức.
Tiểu trợ lý tiến đến gần, khó hiểu nói: “Tỷ, cậu ta chỉ là một minh tinh tuyến mười tám, nhiều lắm chỉ có thể leo lên Cố ảnh đế, chính cậu ta không có cái gì, chỗ nào có thể để tỷ hạ mình đi kết giao, còn…”
Còn bị mất mặt.
Đái Vi khinh thường nhìn cô ta một cái, nói: “Cô thì biết cái gì, tôi thông qua từ cậu ta mới leo được lên Cố Du, huống chi, vì được vai diễn này tôi đã đắc tội hoàn toàn với công ty, nếu còn không tìm được chỗ dựa…”
Cô thanh âm thấp dần, hai tròng mắt một trận lập lòe, như có một cảm xúc nôn nóng khủng hoảng lan tràn trong đó.
Cố Du tự mình lái xe dẫn cậu đi ăn cơm, trợ lý cũng không đưa theo. Đến khúc đèn đỏ, anh bớt chút thời gian nghiêng đầu nhìn thoáng quan Lạc Thức Vi đang nghịch điện thoại, trên màn hình chính là tư liệu của Đái Vi trên Baidu.
Nam nhân nhướng mày: “Thích Đái Vi?”
Lạc Thức Vi đương nhiên sẽ không nói là cậu hỏi hệ thống muốn tư liệu của nữ xứng nhưng không có, chỉ có thể tự mình lên mạng tìm. Nghe thấy vậy liền thẹn thùng cười cười: “Tỷ tỷ đó thật xinh đẹp.”
Cố Du không chút để ý nói: “Thật đúng là xinh đẹp, nhưng mà không thích hợp với cậu.”
“Ai????”
Lạc Thức Vi lỗ tai lập tức dựng lên, một bộ muốn nghe bát quái, lại giả vờ ngây thơ, khiêm tốn đặt câu hỏi: “Vì sao vậy???”
“Cậu sẽ không cho được thứ cô ta muốn, còn bị cô ta ép khô giá trị sau đó bị hại chết.”
Cố Du nhìn thanh niên mở to mắt, giống như một tiểu bạch thỏ chịu kinh hách, tức khắc tâm có chút ngứa. Anh duỗi tay xoa xoa đầu Lạc Thức Vi, âm thanh trầm thấp đến gần bên lỗ tai cậu, chậm rãi nói: “Cậu có biết, làm thế nào cô ta có thể có vai diễn này không?”
“Không phải do thử kính sao?”
“Nguyên đạo lúc ấy coi trọng người thích hợp nhất chứ không phải cô ta, mà người đó cùng công ty, so với cô ta tư lịch cùng kỹ thuật diễn tốt hơn, càng là đối với cô ta có ân dìu dắt.”
Cố Du đưa ra một cái tên, một bên lái xe, một bên không chút để ý nói: “Cậu có thể tra thử tên của cô ấy.”
Lạc Thức Vi bắt đầu tìm tòi, nhìn thấy một loạt lịch sử đen, từ có con ở bên ngoài, hút thuốc đánh bạc, thật thật giả giả vẫn còn nghi vấn.
Đồng tử cậu hơi co lại, đã đoán được đáp án.
“Đái Vi vì đoạt vai diễn mà không từ thủ đoạn, không tiếc hãm hại tiền bối có ân với mình, cũng hoàn toàn đắc tội với công ty.
Cô được nhân vật này, công ty vì Nguyên đạo, vì không ảnh hưởng “Vượt rào” đang trong quá trình quay chụp tự nhiên sẽ không động đến cô, nhưng khi quay xong…”
Cố Du ý vị thâm trường lắc đầu, không cần nói cũng biết.
“Ngọa tào, cái drama này thật to! Thật mịa nó kí©ɧ ŧɧí©ɧ.”
Lạc Thức Vi trong lòng hò hét điên cuồng, mặt ngoài lại lộ ra bộ dáng chịu kinh sợ, run run bắt đầu châm ngòi: “Cố lão sư, nếu cô ta ác độc như vậy, sao Nguyên đạo vẫn để người trong đoàn phim?”
Cố Du nghiêm trang sửa lỗi: “Nguyên đạo không biết.”
Lạc Thức Vi: “…Hóa ra là vậy.”
“Cho nên Tiểu Lạc, cậu không cần cùng cô ta quá thân cận, sẽ bị cô ta hại, hiểu không?”
Cố Du đem xe dừng bên đường, anh hơi nghiêng đầu, một tay đặt ở trên vai thanh niên, hưởng thụ ánh mắt sùng bái của đối phương, hạ giọng chậm rãi nói: “Cậu muốn, tôi đều có thể cho cậu… Chỉ cần cậu ngoan.”
Lạc Thức Vi vô thố nhìn cậu: “Cố lão sư…”
“Gọi ca đi.” Cố Du mặt đầy chân thành: “Tôi thực sự thích cậu, Tiểu Lạc, cậu chính là loại mà tôi thích. Tôi biết, cậu có khả năng bây giờ chưa có biện pháp tiếp thu, trở về ngẫm lại, nếu cậu nguyện ý, tôi có thể cho cậu tất cả…”
“Tài nguyên? Tiền tài? Còn có được người khác tôn trọng.”
Cố Du hiển nhiên có sự chuẩn bị mà đến, anh nói những thứ này đều là nguyên thân mong muốn có được.
Nhưng mà…
Sau khi trở lại khách sạn, Lạc Thức Vi bắt đầu lên án, ủy khuất: “Ca, kỹ thuật diễn của anh ta thật dầu mỡ, như Nguyên Diệc Kỳ hướng dẫn từng bước, không dấu vết tẩy não hoàn toàn, tôi thiếu chút nữa liền muốn cười!”
"..." Hệ thống lười phản ứng cậu.
Lạc Thức Vi chu miệng nhỏ kêu không ngừng: “Ca, Cố Du cùng Đái Vi có kết cục là gì? Bọn họ còn suất diễn như nào, cho tôi biết đi.”
"Tạm chưa giải khóa."
Lạc Thức Vi nghẹn một họng: “…”
“Thu hoạch lớn nhất của hôm nay chính là, tôi phát hiện chỉ có Nguyên Diệc Kỳ có tố chất của kẻ điên, những người khác đều dễ đối phó hơn nhiều.”
Cái ám chỉ của Cố Du? Không cần quan tâm.
Cậu cần địa vị nhưng cũng không cần hiến thân. Cậu chỉ cần một nam chủ sẽ giải quyết được hết thảy.
Lạc Thức Vi hùng tâm tráng chí, nhất định phải che chở nhánh cây non Việt Kiều của nhà cậu, như baba nuôi con.
Đêm đã khuya, Lạc Thức Vi tắm nước ấm xong chuẩn bị đi ngủ, đúng lúc này nhận được điện thoại của người đại diện.
Nhìn đến tên người gọi, cậu nhớ ra nguyên thân cũng có người đại diện.
Xem cậu trợ lý sinh hoạt đều không có, liền thấy được cuộc sống của cậu có bao nhiêu thảm, trên cơ bản chính là trạng thái được nuôi thả.
Lạc Thức Vi mặt đầy hoài nghi nghe điện thoại, chuẩn bị nhận sai.
Kết quả câu đầu tiên của người đại diện chính là: “Cậu trèo lên người Cố Du, buổi tối còn ăn cơm?”
Lạc Thức Vi chấn kinh rồi: “Tin tức của anh thật linh thông nha.”