Ba năm sau.
Tưởng Lỗ hôm nay được trang trí lộng lẫy, các gia nhân đang tất bậc dọn thức ăn lên bàn. Những người hiện diện tối đêm nay toàn là những kẻ tai to mặt lớn trong giới hắc đạo.
Lâm Lỗi đã đến từ sớm, hôm nay hắn không mang theo phụ nữ bên cạnh thật là một điều hiếm thấy.
Đây là tiệc sinh thần thứ 35 của Tưởng Thiên mọi người xung quanh đều đang chúc tụng hắn, chỉ mới đầu tiệc nhưng hắn đã cao hứng uống rất nhiều rượu.
Khưu Dĩ Đình ở trên tầng đi xuống, mọi người đang cười nói vui vẻ nhưng không thể cưỡng lại mà hướng ánh nhìn về phía cô. Một mùi hương nhẹ nhàng đưa tới, dáng người mảnh mai, cao gầy yểu điệu, làn da trắng hồng, chiếc váy dài trắng tinh khôi. Cơn gió nhẹ thoảng qua làm đung đưa tà váy lụa, nháy mắt thu hút sự chú ý của mọi người.
- Bà xã mau tới đây.
Tưởng Thiên vẻ mặt cưng chiều bước đến nắm tay Khưu Dĩ Đình.
- Thật là một đôi vợ chồng hạnh phúc. Lão đại, em thật là ngưỡng mộ anh đó.
Lâm Lỗi lên tiếng trêu đùa bọn họ.
- Cậu đừng chơi bời nữa, tìm một cô gái đàng hoàng như chị dâu cậu mà kết hôn đi. Haha...
Hôm nay Tưởng Thiên rất vui, hắn cao hứng nói đùa cả buổi.
- Vợ chồng Tuấn vẫn chưa đến sao?
Phải rồi, Hoắc Tuấn vẫn chưa đến. Hắn đã kết hôn cùng Lý Ái Nhi. Ngày hôn lễ của hắn ba năm trước cô không có đến, bởi vì cô đã bệnh suốt mấy ngày liền.
- Chắc là cặp tình nhân kia lại đang ân ái rồi. Haha......
Lời này của Lâm Lỗi làm cho mọi người cười phá lên.
- Đúng là miệng chó không mọc được ngà voi mà.
Giọng nói của Hoắc Tuấn chặc đứt tiếng cười của mọi người.
Trên người Hoắc Tuấn là bộ âu phục màu đen, chân mang đôi giày da bóng nhoáng. Hắn oai phong đứng giữa tốp người xuất sắc này, ánh mắt lạnh lùng đầy vẻ tự tin cùng với khuôn mặt yêu nghiệt ngẩng lên thật cao. Dáng vẻ này, khí thế này đích thực của một lão đại, làm cho Tưởng Thiên đáy lòng không vui nhưng cũng không có biểu hiện ra mặt.
- Lão đại, em mang đại lễ đến cho anh nên tới hơi muộn, anh đừng trách em chứ.
- Không muộn vẫn chưa làm lễ mà.
Tưởng Thiên vỗ vai hắn cưới nói, tay còn lại đưa cho Hoắc Tuấn một ly rượu.
Hoắc Tuấn ngước mắt nhìn người phụ nữ trước mặt, đáy lòng bối rối: - Chị dâu, đã lâu không gặp.
Vẻ mặt Khưu Dĩ Đình càng trở nên mềm yếu, cô khẽ cười. Khưu Dĩ Đình nhìn thấy Lý Ái Nhi ở bên cạnh Hoắc Tuấn mặc chiếc váy màu tím, điểm nhấn xẻ ở ngực và tà váy tôn lên vẻ gợi cảm, đang bước đi uyển chuyển trên đôi giày cao gót. Đây là lần đầu tiên hai người họ gặp nhau.
Lý Ái Nhi là một cô gái xinh đẹp, dáng người gợi cảm, đối diện với cô ta Khưu Dĩ Đình có chút chạnh lòng.
- Chị dâu, sau này chúng ta có thể kết bạn thường xuyên qua lại chứ?
Lý Ái Nhi mỉm cười nhìn Khưu Dĩ Đình bằng ánh mắt thân thiện, cô cũng cảm thấy người phụ nữ này không phải là người xấu.
- Được rồi để hai người phụ nữ nói chuyện với nhau, đàn ông chúng ta ra ngoài uống rượu đi.
Tưởng Thiên bá vai Hoắc Tuấn và Lâm Lỗi đi về phía đám đông náo nhiệt.
Khưu Dĩ Đình xã giao vài câu với Lý Ái Nhi rồi tìm một góc vắng người uống rượu.
Lý Ái Nhi nhìn theo bóng lưng của Khưu Dĩ Đình âm thầm đánh giá.
Khưu Dĩ Đình đi đến một góc khuất, cô đưa mắt nhìn xa xâm, nghĩ ngợi về một tương lai u buồn.
- Sao lại chạy ra đây một mình uống rượu.
Âm thanh trầm ấm quen thuộc cắt đứt suy tư của cô, Khưu Dĩ Đình quay đầu nhìn người đàn ông trước mặt không nói gì.
Hoắc Tuấn cũng chằm chằm nhìn cô. Hai người đã từng rất yêu nhau, thế nhưng, cô và hắn bây giờ lại như cách xa vạn dặm. Không có lấy một ánh mắt, một nụ cười như xưa. Mọi thứ hoàn toàn là một màu xám xịt, lạnh lùng đến đáng sợ.
- Sao anh lại nhìn em như vậy? Có phải em đã già và xấu xí rồi không?
Hoắc Tuấn buột miệng thốt ra: - Không! Em vẫn đẹp như trước. Ở trong lòng anh em vẫn như lúc còn nhỏ, vẫn hoàn mỹ như vậy.
Khưu Dĩ Đình cười chua xót, gương mặt hơi ửng hồng, nhan sắc này khiến những người quanh đây trở nên ngây ngô khi ngắm nhìn cô.
Sắc mặt Hoắc Tuấn vẫn một biểu tình phức tạp nhìn Khưu Dĩ Đình mà không nói gì.
- Chúng ta đều không còn như trước đây nữa.
Hoắc Tuấn đã hoàn toàn thay đổi, hắn nắm trong tay vận mệnh của người khác, sát phạt thương trường quyết đoán tàn nhẫn.
Hoắc Tuấn nhẹ nhàng nở nụ cười: - Đây là tự em lựa chọn, không phải sao?
Nghe những lời này trái tim Khưu Dĩ Đình như bị ai đó bóp nghẹt, đau đến tê tâm phế liệt. Một dòng nước mắt bất giác lăng trên má.
Hoắc Tuấn kiềm nén cánh tay định đưa lên lau nước mắt cho cô, hắn liền xoay người rời đi: - Được rồi, hiện tại em cũng thấy chúng đều đã kết hôn. Ái Nhi rất tốt, tôi sẽ không để cô ấy tổn thương! Tôi cũng hy vọng em sống tốt, tôi sẽ chúc phúc cho em!
Khưu Dĩ Đình cuối người dựa vào tường, nước mắt rơi càng lúc càng nhiều, cô hận bản thân mình vì sao không thể quên.
Hắn không biết, cô chờ ngày hắn có thể tự mình làm chủ vận mệnh của hắn, cô chờ ngày hắn thoát ra khỏi bàn tay Tưởng Thiên cũng là lúc cô kết thúc sinh mệnh này. Đã chờ đến mòn mỏi, cuối cùng bây giờ cũng chờ được rồi.
- Chị Dâu, tôi biết cô đang khổ sở. Nhưng người có thể giúp được cô bây giờ chính là tôi.
Lâm Lỗi đột nhiên xuất hiện phía sau lưng cô, cắt ngang mạch suy nghĩ của Khưu Dĩ Đình.
- Tôi biết cô vì Tuấn ca mà kết hôn với Tưởng Thiên, nhưng bây giờ thế lực của hai người họ hầu như không chênh lệch lắm. Tưởng Thiên muốn tổn hại đến Tuấn ca là rất khó, đây là lúc cô thoát khỏi sự uy hϊếp của anh ta.
Khưu Dĩ Đình lao vội nước mắt còn vươn trên má, hai mắt ngơ ngác nhìn Lâm Lỗi:
- Anh có thể giúp tôi sao?
- Tôi và Tuấn ca lớn lên bên nhau việc của anh ấy chính là việc của tôi.
Lâm Lỗi quả quyết khẳng định với cô. Khưu Dĩ Đình nghĩ bản thân mình có thể tin tưởng hắn, cô cũng biết hắn và Hoắc Tuấn tình như huynh đệ cho nên cô quyết định đánh cược một lần.
- Tối nay Tưởng Thiên uống rất nhiều rượu, đợi anh ta say rồi tôi sẽ tìm cách cửa mở. Cô cứ yên tâm chạy ra ngoài gọi xe đến địa chỉ này sẽ có người của chúng ta đưa cô đến một nơi an toàn tạm lánh một thời gian.
Lâm Lỗi lên kế hoạch tỉ mỉ, có vẻ rất chắc chắn. Khưu Dĩ Đình như người sắp chết đuối vớ được chiếc phao cứu sinh. Mặc kệ là lần này bỏ trốn có thành công hay không cô cũng muốn đánh cược một lần. Ba năm qua đối với cô đã quá sức chịu đựng rồi, có thể thoát khỏi đây càng sớm càng tốt.
Buổi tiệc kết thúc khá muộn, lúc này Tưởng Thiên đã say khước. Khưu Dĩ Đình nghe theo sự sắp xếp của Lâm Lỗi lên một taxi rời đi.
_________________
Biệt Thự ROSE.
Ngôi biệt thự rộng lớn nằm ở khu chuyên biệt, cách trung tâm thành phố không xa. Ngôi biệt thự được xây dựng lấy thiên nhiên làm chủ đạo, bên trong phòng khách được l*иg kính nên nhìn từ trong ra có thể thấy được khoảng sân vườn tuyệt đẹp. Bên trong vườn trồng rất nhiều linh lan trắng loài hoa mà một ai đó rất thích.
Hoắc Tuấn đang ngồi trên sofa tay chăm điếu xì gà, trên bàn còn có một ly vang đỏ. Hai mắt đăm chiêu nhìn về phía khu vườn trồng đầy linh lan trắng như nghĩ ngợi về một điều gì đó trong quá khứ.
- Ba Ba, xem Nghi Hân tìm thấy thứ gì nè.
Một cô bé tầm hai tuổi chạy từ tầng xuống trên tay cầm một chiếc cài tóc, cô bé chạy về phía Hoắc Tuấn giơ vật trong tay cho hắn xem.
Hoắc Tuấn nhìn thấy chiếc kẹp tóc liền đứng hình vài giây, hắn nhớ đã cho nó vào một cái hộp nhỏ để trong phòng sách. Có lẽ Nghi Hân đã vào phòng sách của hắn lấy ra thứ này.
Chiếc kẹp tóc hoa lan Khưu Dĩ Đình đã đeo trong sinh nhật tròn 18 tuổi. Khi ấy, cô đẹp biết bao, nét rực rỡ của thiếu nữ chưa từng trải, từng đường nét đều là sự ngây thơ trong sáng, không nhiễm chút bụi phàm trần, rất giống một đáo hoa linh lan. Có lẽ vì cô như vậy nên hắn mới yêu cô không cách nào quên được. Bỗng dưng lòng hắn chợt hổ thẹn với Lý Ái Nhi, đã qua bao lâu rồi chứ, hắn vẫn là không thể quên được người con gái ấy.
- Ba ba, cài nó lên cho Hân Hân đi.
Giọng nói bé con làm cho hắn giật mình, tay nắm chặt chiếc kẹp tóc. Trìu mến nhìn cô bé:
- Đây là vật kỷ niệm của ba ba không mang cho Hân Hân được, ngày mai sẽ mua cho Hân Hân nhiều kẹp tóc còn đẹp hơn như vậy.
Cô bé bĩu môi, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn giận hờn của con gái trong lòng hắn cũng vơi đi một chút trầm tư.
Hoắc Tuấn nở nụ cười trìu mến, dỗ dành con gái. Không ai nghĩ rằng một người lạnh lùng như hắn khi làm cha lại ấm áp như vậy.
Reng, Reng....
Hai cha con đang vui vẻ thì chuông điện thoại vang lên, Hoắc Tuấn nhìn thấy là Lâm Lỗi.
- Tuấn ca, em không có thời gian để giải thích sự tình. Nhưng mà có chuyện gấp cần anh cứu mạng, anh mau đến đây đi.
Đầu dây bên kia Lâm Lỗi trực tiếp vào thẳng vấn đề, giọng điệu của hắn nghe ra rất khẩn trương. Mà bên này Hoắc Tuấn vẫn giữ một bộ mặt thản nhiên.
- Tôi muốn biết có chuyện gì đang xảy ra.
- Chuyện có liên quan đến Khưu Dĩ Đình, bây giờ không tiện nói qua điện thoại. Nếu hôm nay anh không đến đây chắc chắn anh sẽ hối hận.
Nói rồi hắn trực tiếp cúp máy, sau đó gửi đến cho Hoắc Tuấn một địa chỉ. Mà Hoắc Tuấn nghe đến cái tên Khưu Dĩ Đình thì sắc mặt thay đổi. Chỉ cần là chuyện của cô thì hắn liền như dầu sôi lửa bỏng.
Hắn gọi Lý Ái Nhi bế con lên phòng còn mình khoác áo choàng nhanh chóng lái xe đến điểm hẹn.