Tiếng nhạc kết thúc, những cô gái reo hò vỗ tay trước tiên. Giang Vũ như sực tỉnh, cũng theo đó mà vỗ tay khen ngợi. Thành Quân trả mic lại cho Thế Hoàng, về lại chỗ ngồi cạnh anh. Hắn sáp lại gần, cố ý nói:
"Thầy thấy thế nào?"
Anh nhìn thẳng vào mắt hắn, ánh mắt sáng trong tựa sao trời, tràn đầy mong đợi nhận xét của anh. Anh than thở, lựa chọn trốn tránh mà nói:
"Em hát rất hay. Không thi The Voice thì thật đáng tiếc."
"Còn gì nữa không?" Hắn nhíu mày, bĩu môi bất mãn.
"Ừm... Phát âm rất chuẩn?"
"Thầy!"
Giang Vũ không nói gì nữa. Anh hiểu cậu ám chỉ điều gì, nhưng thứ lỗi cho sự hèn nhát này, anh chọn trốn tránh. Sự im lặng làm Thành Quân bất mãn. Hắn uống cạn một cốc Strongbow, liếc mắt nhìn anh mà lẩm bẩm:
"Thầy cứ giả vờ không hiểu đi... Làm em thích rồi thì có chạy đằng trời."
Giang Vũ không dám nói gì với hắn nữa. Trong đầu anh loạn thành một đoàn, hoang mang rối loạn. Anh sợ mình hiểu nhầm, cũng sợ hắn chỉ đùa giỡn mình. Nói thật, sau khi ngẫm lại thời gian tiếp xúc với nhau, anh cảm thấy bản thân không làm gì khiến đối phương rung động cả. Rõ ràng anh chỉ đối xử tốt với Thành Quân một chút mà thôi.
Giang Vũ nào đâu biết, thích một người không cần phải có những sự kiện xúc động tâm can, cũng không cần phải làm gì đao to búa lớn để làm người kia cảm động. Đôi khi bình dị dịu dàng mới làm người ta luân hãm, nước chảy đá mòn, sa vào mà không biết.
Các cô gái thấy hai người im lặng liền sốt ruột thay. Một người nói:
"Hay là chúng ta chơi thật hay thách đi?"
"Đúng đấy, hát mãi cũng hơi đau họng rồi nè."
Thế Hoàng quay đầu nhìn hai người, cảm thấy ý kiến này cũng không tệ bèn nói:
"Hai người không phản đối chứ?"
Dĩ nhiên là không có ý kiến gì.
Vậy là mọi người ngồi quây lại thành một vòng tròn. Giang Vũ là người xoay đầu tiên, lý do vì ưu tiên thầy giáo trước. Anh xoay một vòng, miệng chai dừng trước Thế Hoàng. Anh ngẩng đầu nói:
"Thật hay thách?"
"Thách ạ. Em biết thầy không ra yêu cầu gì khó đâu mà." Cậu nháy mắt với anh nói.
"Vậy thách em uống một hơi hết chai Strongbow."
"Này đơn giản."
Trong tiếng reo hò của mọi người, cậu mở chai nước mới, ngửa đầu tu cạn. Thế Hoàng dốc miệng chai xuống tỏ vẻ nó trống rỗng, cười khà khà:
"Giờ đến lượt em. Khà khà khà..."
Miệng chai quay trúng một cậu thanh niên. Cậu lựa chọn thách, cuối cùng phải múa bụng cho cả nhóm xem. Không khí càng ngày càng náo nhiệt, sau vài vòng xoay mà không trúng Thành Quân và Giang Vũ. Thế Hoàng nhìn cô gái cầm chai, nói:
"Cố lên Vân ơi! Không thể để hai người kia đắc ý mãi được!"
Cô gái tên Vân gật đầu, sau đó không phụ sự kì vọng của cậu, chiếc chai dừng trước mặt Thành Quân.
"Aaaaaa!!! Có thế chứ!"
"Thật hay thách?" Vân rụt rè hỏi.
"Thách." Thành Quân cười.
"Vậy... Vậy thách cậu nắm tay người mà cậu thích nhất trong nhóm chúng ta trong mười phút."
Mọi người ồ lên, thích thú. Hắn liếc nhìn Vân một cái, nhướng mày. Cô cười nói:
"Nếu có lần sau tớ không "nhẹ nhàng" vậy đâu đó. Đừng ghim tớ vội."
Hắn bật cười, sau đó liếc nhìn anh nói:
"Thầy ơi, cho em nắm tay thầy nhé?"
Giang Vũ trầm ngâm, sau đó cũng không làm khó cậu mà đồng ý. Hắn thích thú nắm lấy tay anh, mười ngón đan xen. Các nàng hủ nữ ở đó phấn khích reo hò, các chàng trai thì gãi đầu khó hiểu. Giờ đến lượt Thành Quân xoay chai, hắn nhìn anh cười xấu xa, sau đó miệng chai vừa đúng dừng trước mặt Giang Vũ.
"Được rồi, thật hay thách đây thầy?"
"Thật." Anh bất đắc dĩ nói.
Hắn bĩu môi, sau đó nghĩ đến điều gì, phấn khích nói:
"Vậy thầy thích nhất cái gì ở em?"
"Oa!"
"Hay lắm Quân ơi!"
"Thầy trả lời đi thầy!"
Giang Vũ nhìn hắn, vẫn ánh mắt sáng trong mong đợi kia. Lần này, trong đôi mắt kia có thêm sự trêu cợt. Rõ ràng là đang kiếm cớ để đùa giỡn đây mà. Anh nhướng mày, thong dong nói:
"Tên. Tôi thích tên của em."
"Hả?" Thành Quân không ngờ đến câu trả lời lại là như vậy, hắn ngồi thẳng người, híp mắt nói. "Thầy lựa chọn "sự thật" đó, thầy yêu."
"Ừ, tôi nói thật mà. Em không biết tên mình đẹp như thế nào sao? Thành Quân, trở thành quân tử, tốt đẹp và mang kì vọng biết bao."
Hắn ngẩn người, sau đó phì cười nói:
"Haha, cái này em không ngờ đến thật. Haizzz, tiếc quá, em không phải là quân tử gì cả, ngược lại luôn ấy. Ai ở trường chẳng biết em là học sinh cá biệt, tính côn đồ bạo lực chứ?"
"Nói gì vậy? Em không phải người xấu xa, em biết mà." Giang Vũ nghiêm túc nói. "Em là người tốt đẹp hơn bất cứ ai."
Hắn chỉ là muốn được chú ý thôi.
Sự nghiêm túc của anh làm hắn chợt cảm thấy xấu hổ, quay đầu không nhìn anh nữa. Tuy vậy lỗ tai đỏ bừng đang bán đứng tâm trạng của hắn.
Giang Vũ lại là người xoay chai, không khí náo nhiệt vẫn tiếp tục. Bọn họ chơi đến gần 11 giờ đêm mới tan cuộc. Rời khỏi KTV, gió đêm thổi qua làm mọi người khẽ rùng mình, vội vàng lấy thêm áo khoác mặc vào hoặc chui vào xe.
"Tạm biệt!"
"Lần sau gặp nhé!"
"Bái bai!"
Thành Quân kéo khóa áo gió, đột nhiên cũng muốn đường đường chính chính ôm anh, bởi vậy nói:
"Thầy, thầy lái motor được không? Em lười quá à..."
"Được, lên xe."
Anh ngồi lên xe, đưa mũ bảo cho hắn. Hắn nhanh nhẹn ngồi lên, ôm lấy anh. Giang Vũ xác nhận hắn ngồi vững mới phóng đi. Tiếng gió vang lên bên tai, Thành Quân ngồi sau tựa đầu lên lưng anh. Bờ vai vững chãi kia cản bớt gió cho hắn, hắn há miệng, giống như muốn nhân cơ hội này nói cái gì đó, dù cho khả năng nó sẽ bị tiếng gió nuốt mất, anh chẳng thể nghe thấy.
"Thầy ơi, em thích thầy. Hình như từ lâu rồi..."
=======================
Tối hôm qua tớ đi ra ngoài mua đồ thì gặp một bé bồ câu bị ướt cánh không bay được. Bé ấy xém bị xe máy đâm qua luôn, may là không bị gì. Tớ có đưa bạn ấy lên vỉa hè (may là không bị mổ ༎ຶ‿༎ຶ)
Không sợ người vậy chắc nhà nuôi. Mong bạn ấy giờ vẫn bình an và về nhà rồi ¯_( ͡° ͜ʖ ͡°)_/¯