Bạn Gái Mất Trí Nhớ Của Lão Đại Xã Hội Đen

Chương 14.1: Bị chơi

Ly rượu cô uống khi nãy là chất xúc tác, hoàn toàn mở ra đêm bỏ trốn nɠɵạı ŧìиɧ này. Có điều, khi mỹ nhân quyến rũ mơ màng bị đẩy lên giường, cô vẫn đang nghi ngờ về độ tin cậy của người bạn giường của mình.

“Ưm… anh nói sẽ làm trò ảo thuật cho tôi mà?”

Anh chính là dùng lý do này để lừa cô xuống khỏi sân thượng. Những thiết bị trong những căn phòng ở tầng trên cùng của quán bar rất cao cấp cùng sang trọng. Cô vừa phát ra tiếng, đèn ở phía đầu giường liền sáng lên, mơ hồ lại ấm áp. Đây chính là trò ảo thuật mà anh ấy làm. Khách sạn cao cấp luôn luôn kín phòng, tối nay lại có thêm một phòng ngủ được rải đầy cánh hoa hồng, khiến anh và cô đắm chìm trong nɧu͙© ɖu͙©. Thế nhưng, cô lại không thích nó.

“Giường số 23, đây không thể gọi là làm ảo thuật được.”

Cho dù mỹ nhân đã say đến cực kỳ quyến rũ, nhưng cô cũng nhận ra rằng đây là cái bẫy mà người đàn ông cố tình bày ra. Cô bắt đầu cào cấu anh một cách thô lỗ. Người đàn ông sớm đã lột sạch đồ trên thân trên của cô, ngay lúc này đang vùi đầu vào giữa hai ngực cô hung hăng liếʍ láp, đầu lưỡi thô ráp quấn lấy núʍ ѵú hồng hào, xinh đẹp ngay trên đỉnh bầu ngực, phát ra những âm thanh không rõ ràng.

“Cái, này, chính là.(ảo thuật)”

“Hừ…tôi sớm muộn gì cũng lột sạch lớp ngụy trang của anh…a..ưm”

Cô lạnh lùng mắng anh, nhưng chưa nói hết câu đã bị anh liếʍ láp khiến giọng nói thay đổi, biến thành những tiếng rêи ɾỉ mê hoặc. Anh cố ý mυ'ŧ đầu nhũ của cô vừa đau vừa tê, khiến chúng không ngừng chảy ra những giọt sữa trắng đυ.c sau đó liền bị anh hút vào miệng. Anh liếʍ dọc lên xương quai xanh của cô, hai bầu ngực mềm mại được nhuốm một màu trắng sữa, nɧu͙© ɖu͙© tràn ngập mà hỗn độn.

“Nhiều sữa như thế này, nếu tôi không hút cho em thì sau này em phải làm sao đây?”

Anh trêu chọc những điểm mẫn cảm của cô, lời nói lại tục tĩu, vô liêm sỉ.

“Muốn lột lớp ngụy trang thì chi bằng hiện giờ em lột quần xuống giúp tôi.”

Các giác quan của cô bây giờ như bị đắm chìm trong sự trêu chọc của anh, đầu óc choáng váng. Bàn tay mảnh khảnh, xinh đẹp run rẩy chạm tới khóa quần của anh. Chiếc quần tây nam cắt may khéo léo bị cô thuần thục mà cởi ra. Phải là bạn giường quen thuộc, lâu dài nhiều năm mới có thể có sự ăn ý đến thế, quả thật là một đôi được trời đất tạo nên. Hai người ăn khớp đến mức cô cảm thấy bối rối. Chẳng lẽ đúng thật như anh nói? Do cô ăn chay quá lâu, dưới lớp ngụy trang vô tình, lãnh cảm chính là tâm hồn của một Lich đầy du͙© vọиɠ tham lam.

Trong tay cô là thứ nóng bỏng nhiệt tình, cũng là món quà gặp mặt mà anh tặng cho cô.

“Lấy nó ra, vuốt ve nó.”

“Đây là vật định tình của hai chúng ta.”

Anh cắn tai cô, bao bọc lấy bàn tay cô, cùng cô thả con thú nặng trịch ra. Con cự thú đỏ rực, thô tráng cuối cùng cũng ngửi được hương xuân mát lạnh từ cô, ngay lập tức nhảy dựng, ngẩng đầu lên như nhận chủ, hung hăng như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy. Vĩnh viễn không bao giờ có thể xóa đi ký ức của cơ thể, nhất là sự lãng mạn đến dâʍ đãиɠ từ trước đến giờ.