Cạch.
Cửa phòng vệ sinh mở ra.
Người đàn ông chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm quanh thân dưới lõa thể, hai chân vẫn còn nhỏ nước khi bị Sở Điềm đẩy ra ngoài.
Sở Điềm xoa xoa cặp mông rắn chắc của anh: “Ngoan, lên giường ngồi đi.” Sau đó cô đi đến ghế sô pha, thò tay vào túi lục lọi gì đó.
Văn Kỳ dùng hai tay túm khăn tắm, bị cô đánh mông cũng không biết lên tiếng, anh nghe lời ngồi lên giường, cúi đầu nhìn vật cứng giữa hai chân dựng lên dưới lớp khăn tắm, ngồi yên ngây người.
Đến khi Sở Điềm đi tới đẩy anh lên chiếc giường êm ái, anh mới có chút tỉnh táo trở lại, anh căng thẳng nhìn cô kéo đùi mình ra, từ từ cởi bỏ khăn tắm của anh, sắc mặt của cô sung sướиɠ như là được mở món quà mình khao khát từ lâu.
Khăn tắm bị mở ra hết, Văn Kỳ nghiêng mặt, che tiếng hít thở rối loạn, anh tránh theo bản năng để không nhìn thấy cảnh tượng kế tiếp làm mình xấu hổ.
Côn ŧᏂịŧ cưng cứng đứng nghiêng một góc trong không trung, bụi cỏ bên dưới vẫn còn đọng sương, hơi nóng theo nhiệt độ cơ thể và nhiệt độ nước tỏa ra bên ngoài, gân trên côn ŧᏂịŧ không ngừng phập phồng, biểu lộ nó muốn di chuyển.
Một vài sợi tóc của cô xõa xuống lướt nhẹ qua qυყ đầυ, khơi gợi ngứa ngáy trong lòng người đàn ông.
Mặc dù Văn Kỳ đã từ từ nhắm mắt lại, nhưng anh vẫn biết cô đang quỳ ở giữa hai chân mình, tiến gần đến bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của anh. Đầu Văn Kỳ không tự chủ hiện ra cảnh tượng phóng túng vừa rồi trong bồn tắm lớn, cô ngậm côn ŧᏂịŧ rồi nuốt tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh.
Anh không nên, không nên đồng ý…
Sở Điềm kéo qυầи ɭóŧ đến mắt cá chân, cúi người cẩn thận nhét trứng rung vào đường hầm, sau đó ngẩng đầu thì thấy Văn Kỳ đang đặt một cánh tay lên mắt để che lại, sau đó tai anh được nhuộm đỏ với vận tốc ánh sáng, trái ngược với dáng vẻ xấu hổ của anh là dươиɠ ѵậŧ dựng đứng giữa hai chân.
Kể ra ở mặt du͙© vọиɠ này, cơ thể của anh còn thành thực hơn anh.
Cô cong khóe môi đứng dậy, ngồi xổm cạnh anh rồi kéo tay anh nhét vào đó một vật hình bầu dục.
Văn Kỳ đổi cánh tay khác để che đi khuôn mặt nóng bừng, anh nắn bóp thứ trong tay, trên đó có một nút bánh răng trượt, được đánh dấu bằng công tắc và ký hiệu số, hình như là điều khiển của thứ gì đó.
Chiếc điều khiển này còn nối với một sợi dây, anh tò mò nhìn đầu sợi dây bên kia thì phát hiện sợi dây kéo dài đến hết khoảng cách cơ thể hai người, nó nối đến vị trí xương khung chậu, rồi cuối cùng biến mất giữa hai cánh thịt trai.
“Anh còn nhớ nó chứ?” Sở Điềm dạng chân ra để anh nhìn rõ hơn.
Đó là viên kẹo lúc đó cô ăn…
Văn Kỳ nghĩ đến lần đầu tiên anh gặp cô bác sĩ tâm lý này, anh gật gật đầu…
Sở Điềm nắm tay Văn Kỳ dạy anh dùng điều khiển: “Lát nữa nếu anh thoải mái thì ấn cái chốt này, hiểu không?”
Trong phút chốc Văn Kỳ mù mờ, ngón tay nhẹ ấn một cái khởi động thứ kia, tiếng ong ong từ nơi thịt huyệt sâu thẳm truyền tới, ngay sau đó một chất lỏng chảy ra từ miệng huyệt, thấm ướt nơi giữa hai chân.
“Ưm… Chính… Chính là như vậy.” Sở Điềm hừ nhẹ, giọng nói có hơi đứt quãng: “Thoải mái hay khó chịu đều có thể ấn nút, nó sẽ nói cho tôi biết cảm giác của anh.”
Cô giơ chân lên, cưỡi lên ngực người đàn ông, cười khó hiểu: “Tất nhiên, nếu Tiểu Kỳ muốn dùng nó để giải khác thì tôi cũng chấp nhận.”