Văn Kỳ không chỉ có khuôn mặt hợp rơ với cô, mà dươиɠ ѵậŧ cũng hợp rơ nốt, anh lại còn dễ bị dụ như thế, thêm cả còn được mua một tặng một, rốt cuộc cô đã tình cờ gặp cục vàng cục bạc gì thế này.
Sở Điềm cảm thán, không kịp chờ đợi đẩy thẳng Văn Kỳ vào bồn tắm lớn rồi dang rộng chân ngồi xuống, cô kéo váy mình lên đến tận eo, cầm vòi phun điều chỉnh nhiệt độ của nước, quỳ gối giữa hai đùi của anh rồi nắm dươиɠ ѵậŧ của anh tuốt lên tuốt xuống.
Thứ thô to của người đàn ông được bàn tay mềm mại bao bọc, cùng với sự di chuyển lên xuống của làn nước ấm áp, đầu ngón tay vuốt ve dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng, không buông tha một ngóc ngách nào, dù là bên trong bao qυყ đầυ hay khe hở của hai quả trứng, tất cả đều được cọ rửa sạch sẽ.
Văn Kỳ tựa lưng vào bồn tắm, hai tay chống hai bên thành, ngón tay nắm chặt bồn tắm mới có thể giữ mình không bị trượt xuống, anh cố gắng hô hấp bình thường, ngửa đầu nhìn gạch men sứ sáng bóng trên trần nhà, nơi đó phản chiếu hình ảnh bồn tắm lúc này.
Người phụ nữ có dáng người chuẩn chỉnh đang vểnh cao mông nằm trên người anh, dùng bàn tay tuốt lấy dươиɠ ѵậŧ của anh từ trên xuống dưới, kỹ thuật cực kỳ điêu luyện, đầu tiên dùng hết sức nắm phần gốc, sau đó khép năm ngón tay lại, từ từ siết chặt, giống nhhuw phải dồn hết kem đánh răng vào một chỗ mới bóp cho kem màu trắng đi ra.
Côn ŧᏂịŧ tiếp tục đi vào miệng cọp của bàn tay kia, bởi vì qυყ đầυ quá lớn, mỗi lần đi vào chỗ nối liền giữa qυყ đầυ và phần thân gậy đều bị kẹt lại, cả người đàn ông cũng không tự chủ cương lên một chút.
“Thoải mái không, Văn Kỳ?”
Trả lời câu hỏi của cô là tiếng thở dốc hồng hộc và đôi mắt nhắm chặt.
“Không thoải mái hả?” Sở Điềm hai gò má đỏ bừng của anh, hàng mi run rẩy cố kìm nén, cố ý khiến anh phát ra âm thanh quyến rũ: “Vậy… Như thế này thì sao?”
Cô đặt vòi phun vào bồn tắm, lúc này bồn tắm đã có một vũng nước nhỏ. Một tay cô giữ lấy cây gậy không ngừng trượt tới trượt lui, tay kia vén những sợi tóc trên má, cô cúi người xuống thật sâu rồi cúi đầu ngậm côn ŧᏂịŧ đang dựng thẳng đứng kia.
Qυყ đầυ được đưa vào khoang miệng nhỏ hẹp ẩm ướt, chào đón anh chính là chiếc lưỡi mềm mại trơn bóng. Cô liếʍ ở mã mắt, mυ'ŧ sạch dịch nhờn bên trên rồi nhắm vào đầu chuông mà hút.
“A…”
Kí©ɧ ŧɧí©ɧ tới quá đột ngột cuối cùng dẫn đến bùng phát du͙© vọиɠ tích tụ lâu ngày, Văn Kỳ không còn kiểm soát được nữa, phát ra tiếng rêи ɾỉ từ trong cổ họng, âm cuối còn run lên. Đồng thời eo anh tê rần, thân dưới co giật dữ dội, côn ŧᏂịŧ run rẩy bắn đầy dịch trắng vào miệng Sở Điềm.
Sự việc xảy ra chớp nhoáng, Sở Điềm chưa kịp nuốt hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ mà chỉ nuốt một phần, dịch trắng còn thừa tràn khỏi miệng cô, từ từ nhỏ xuống hạ bộ của anh, thấm ướt lông đen rậm rạp, cuối cùng hòa với dòng nước dưới cơ thể.
“...” Ánh mắt Văn Kỳ mờ mịt, anh bình tĩnh nhìn tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn lưu lại trên môi cô, qua một hồi lâu mới thốt ra mộ chữ hàm xúc: “Bẩn…”
“Không bẩn.”
“Như vậy mới thoải mái, có phải không?” Sở Điềm liếʍ tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên môi mình, cô đứng dậy ôm cổ người đàn ông, đầu lưỡi xâm nhập kẻ môi anh ta: “Ngày hôm qua anh cũng liếʍ của tôi như vậy.”
Cô dùng lòng bàn tay múc một vốc nước, đổ lên dươиɠ ѵậŧ dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, nhẹ nhàng vuốt quanh thân nó.
“Tôi vẫn còn muốn ăn kẹo của anh, anh có cho không?”