Văn Kỳ ngửi ngửi, xác nhận mùi hương anh thích đúng là tỏa ra từ trong hang động thì càng ngạc nhiên vui mừng hơn.
Anh vươn đầu lưỡi chui vào trong huyệt, muốn cuộn dâu tây trong đó ra nhưng nó bị đẩy trở về, anh thử lặp lại mấy lần nữa nhưng vẫn không được.
Ngược lại khiến nó càng ngày càng thụt vô trong.
Sở Điềm khẽ cười khi thấy động tác ngờ nghệch của anh, cô chỉ anh: “Cục cưng à, anh có thể hút nó mà.”
Người đàn ông dừng lại một chút, ngoan ngoãn áp môi mình lên cánh hoa, sau đó dùng sức hút ra.
“Ư ưm…”
Trong phòng vang vọng tiếng rên lẳиɠ ɭơ, quyến rũ của Sở Điềm, trong tiếng kêu tràn đầy niềm thỏa mãn khi được hầu hạ. Hai đùi cô gác lên vai người đàn ông, siết chặt phần lưng của anh, để tiện dâng mình nhiều hơn vào miệng của anh.
Không lâu sau, nửa quả dâu tây và cả thịt non mềm mại bên trong cùng được Văn Kỳ hút ra, dâu tây được bọc một lớp dịch ngọt giống như vừa ngâm nước đường.
Quả dâu tây vừa lộ đầu ra ngoài, anh vội vàng cắn nó cho vào miệng, ở chỗ tiếp xúc da thịt hai người chảy ra nước dâu tây trong veo, phần lớn chảy vào cổ họng Văn Kỳ, số ít còn lại chảy vào khe hở nhỏ xinh phía dưới, để lại một vệt hồng nhạt trên bờ mông tuyết trắng.
Người đàn ông vội liếʍ theo đó, không chịu từ bỏ dòng nước ngọt này.
“Đừng, Tiểu Kỳ!” Cô cảm giác chiếc lưỡi mềm kia có thể liếʍ đến cúc huyệt của mình, Sở Điềm cảm thấy hơi hoảng: “Nơi đó bẩn~”
Mặc dù khi nãy trong nhà vệ sinh cô đã rửa sạch bên dưới bằng nước, nhưng liếʍ ở chỗ đó vẫn không vệ sinh, hơn nữa… Cô cảm thấy rất ngại.
Văn Kỳ bị chặn đầu lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn nước dâu tây chưa kịp liếʍ kia biến mất ở khe sâu. Anh tỏ vẻ đáng tiếc hút nửa quả dâu còn lại ra rồi ăn luôn, sau đó ngoài ý muốn phát hiện trong hang động vẫn còn cất giấu một quả dâu tây. Anh vui mừng trở lại, nắm cặp mông của cô tiếp tục thưởng thức dâu tây hòa quyện.
Âm thanh nhấm nháp hạ thể ngày càng vang dội, Văn Kỳ đã ăn hai quả dâu tây vào bụng nhưng vẫn chôn giữa hai chân của cô để uống dâʍ ɖị©ɧ, chiếc lưỡi vào trong đảo qua đảo lại, ý đồ muốn tìm thêm một quả dâu tây nữa.
Nhưng mà thịt non bên trong hang động rất biết quấn người, mỗi lần lưỡi anh đi vào đều bị nó mυ'ŧ chặt, đến khi rút ra phải tốn nhiều sức. Dù vậy Văn Kỳ không học vẫn có thể hiểu được kỹ xảo, anh chỉ cần liếʍ vào cái vào nếp gấp thịt non là tự động vách thịt sẽ mềm ra và thả anh đi.
Cơ thể Sở Điềm run lên một trận trước hành động này của anh, tặng anh thêm vài ngụm dịch ngọt.
Đến khi bên dưới bị ăn đến tê dại, người đàn ông mới miễn cưỡng buông tha cô, nhưng anh vẫn mở hang động của cô để nhìn cho kỹ, đưa ngón tay đi vào hang động vừa được khai mở, xác nhận đúng là không có dâu tây mới thất vọng dụi đầu vào đùi của cô cọ cọ.
Sở Điềm cúi đầu nhìn gương mặt xinh đẹp của Văn Kỳ, ánh mắt anh vừa mang theo vẻ hồn nhiên xen lẫn du͙© vọиɠ, hai thái cực tương phản cùng tồn tại trên cơ thể anh, làm khuôn mặt kia trở nên cuốn hút hơn bao giờ hết.
Cô không nhịn được kéo anh lên, để anh cong thắt lưng, sau đó cô ngửa đầu hôn vào nốt ruồi dưới khóe mắt của anh.
“Tiểu Kỳ, anh đẹp trai quá.”
Sở Điềm lau chùi cơ thể qua loa, sau đó mặc quần áo lại, quay đầu nhìn thấy Văn Kỳ vẫn ngồi trên ghế, anh gục đầu xuống, trông có vẻ khó chịu.