Bữa Tiệc Sắc Dục

Chương 33: Phần 2: Đầu quả dâu tây đi theo ᗪâʍ Ŧɦủy̠ để lộ ra ngoài

“...”

Văn Kỳ không chớp mắt, chăm chú nhìn động tác của Sở Điềm, khi được cô cho phép, anh lập tức ngồi xổm, quỳ trên sàn nhà, hai tay đỡ hông cô, thăm dò cơ thể của cô từ vùng bụng xuống dưới rồi liếʍ dọc theo đó.

Đầu lưỡi để lại dấu vết trơn trượt ẩm ướt trên bụng của cô, dựa theo mũi tên chỉ dẫn đi thẳng đến nơi thánh địa bí ẩn của người phụ nữ.

Tất cả đều đúng như hy vọng của Sở Điềm, dù đã liếʍ hết kem, nhưng lưỡi lớn của anh vẫn chưa từ bỏ hành động thăm dò mà tiếp tục liếʍ xuống dưới, mở hai cánh môi mập mạp, càn quét từ trên xuống dưới bên trong khe thịt, tìm kiếm mùi hương quen thuộc phát ra từ đó.

Rất nhanh, anh đã tìm thấy một viên thịt mềm.

Anh liếʍ mạnh vào đó hai cái, vật nhỏ lập tức sưng to dựng thẳng, ngăn cản đường đi của đầu lưỡi.

Văn Kỳ cảm thấy viên thịt này rất thú vị, anh muốn tìm tòi đến cùng nhưng lúc này Sở Điềm khép chân lại, khiến anh không thể dòm ngó toàn bộ nơi đó.

Anh rút đầu lưỡi ra, liếʍ liếʍ môi, tựa cằm lên đùi cô suy nghĩ một vài giây, sau đó dùng tay nắm mắt cá một bên chân của cô.

Sở Điềm nhìn người đàn ông đang cẩn thận nhấc chân trái của cô lên như thể đang nâng một vật dễ vỡ, anh đặt chân cô lên tay vịn của ghế, tiếp đó nhấc chân phải lên, đến khi hạ thể của cô hoàn toàn lộ rõ trước mắt anh.

Ở giữa đóa hoa mềm mại kia tách ra một khe hở, cảnh sắc bên trong lộ ra không sót thứ gì. Hai cánh môi mập mạp bao quanh nhụy hoa xinh đẹp, âm đế đỏ rực dựng đứng, tô điểm bên dưới là lớp cánh hoa hồng nhạt, hai chân mở ra hết cỡ, tầng tầng lớp lớp cánh hoa cũng được mở ra, để lộ hang động mật ngọt vốn được giấu kỹ bên dưới, vừa sâu thẳm lại vừa ẩm ướt.

Văn Kỳ lại một lần nữa tiến đến chỗ đó, hai tay anh bóp cặp mông của cô, ngón cái tách hai cánh hoa ra, môi dán lên đó, ý muốn trái cây từ đó đi ra.

“A~ chính là ở đó…” Sở Điềm co quắp ngón chân.

Âm đế mẫn cảm bị đôi môi người đàn ông chà đạp, anh dùng đầu lưỡi nhấn vào đó, sau đó dùng răng nanh khẽ day qua day lại, kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh bên dưới, dòng điện đột ngột kéo tới khiến cho cơ thể người phụ nữ run lên, các ngón chân căng cứng, cơn sóng đột ngột dâng trào làm phun ra một dòng chất lỏng, tưới lên chiếc cằm xinh đẹp của người đàn ông.

Văn Kỳ dừng động tác lại, có hơi chần chừ ngồi thẳng lưng dậy, dâʍ ŧᏂủy̠ lập tức chảy xuống quai hàm, thấm ướt một phần miệng anh.

Sở Điềm mềm nhũn trên ghế, tận hưởng dư vị cao trào, cơ thể không kìm được trượt xuống lưng ghế, dâng hoa huyệt chính mình đến trước mặt người đàn ông.

Là hương vị ngọt ngào đó…

Văn Kỳ cúi đầu nhìn nó, chỉ thấy thịt huyệt béo múp đang phun nước liên tục, có thứ gì đó đỏ tươi ẩn hiện theo những cơn mở ra đóng lại của hang động.

Anh đút hai ngón tay ở cổng vào ẩm ướt, từ từ kéo căng nó ra, để lộ thứ chôn giấu bên trong- đầu quả dâu tây đi theo dâʍ ŧᏂủy̠ để lộ ra ngoài.

Đó là phần thưởng của anh.

“A, đã bị anh phát hiện rồi,” Sở Điềm giơ một chân lên, đặt lên bờ vai rộng lớn của người đàn ông, gót chân ấn nhẹ vào gáy Văn Kỳ, kéo đầu của anh tới trước nơi riêng tư của cô, hào phóng thực hiện lời hứa của mình: “Bây giờ hãy thưởng thức đi… Nó là của anh.”