Bàn tay cô không tự chủ vươn tới trước mặt người đàn ông, rồi lại rút lại trong giây tiếp theo.
Sở Điềm thấy hơi đau đầu.
Cô phóng túng nhiều năm như vậy, tự cho là mình rất có nguyên tắc, cho tới bây giờ cũng chỉ quan hệ khi hai bên bạn tình tôi nguyện, khi tiếp xúc cơ thể với người bệnh cũng thế, cùng nhau tận hưởng niềm vui chứ không bao giờ miễn cưỡng nhau.
Nhưng trong quá khứ những người bệnh kia đều tỉnh táo và ý thức tự chủ, có thể đồng ý hoặc từ chối lời mời của cô, nhưng còn Văn Kỳ…
Cô liếc nhìn chàng trai không biết tuổi tâm lý cụ thể bao nhiêu bên cạnh, anh đang chú tâm ăn kẹo mυ'ŧ cô tặng, đôi mắt híp lại, giống như chú mèo lâu lâu mới được cho ăn vặt, biểu cảm thỏa mãn khó xuất hiện trên gương mặt anh.
… Quên đi, có nói anh cũng không hiểu.
Sở Điềm rất có đạo đức quyết định bỏ miếng thịt này sang một bên, định bụng giải quyết nhu cầu sinh lý của mình trước.
Tự an ủi trong nhà người khác khiến cho Sở Điềm cảm thấy chột dạ, cô nhìn xung quanh theo bản năng, sau đó mở cuốn sách ra che tầm mắt Văn Kỳ lại: “Nội dung sau đây không phù hợp với trẻ con, bạn nhỏ Văn Kỳ ơi, đừng có nhìn lén nhé!”
Qua vài giây, chàng trai im lặng nhận lấy cuốn sách, ngoan ngoãn che đôi mắt mình lại, lộ ra sống mũi thẳng tắp và đôi môi bóng loáng dính đầy nước kẹo.
Sở Điềm thấy anh nghe lời như vậy thì khá kinh ngạc, rõ ràng anh không khờ khạo, chậm chạp như trong bệnh án, giao tiếp cũng khá tốt.
Đã đến lúc đánh giá lại anh rồi.
Hơi nóng bốc lên, Sở Điềm gạt phăng ý niệm trong đầu, từ từ rút chân lại nằm lên sô pha, ngoại trừ khoảng cách cần thiết dành cho Văn Kỳ, không gian còn lại chỉ đủ cho cô gác đầu lên tay ghế sô pha.
Sở Điềm nhìn người đàn ông làm cô ngứa ngáy trong lòng, thừa dịp anh không nhìn thấy, đôi mắt cô không kiêng dè gì quét qua từng tấc trên cơ thể anh, sau đó dùng tay banh gối, phơi bày nơi ẩm ướt mật ngọt của mình ra trước mặt anh.
Sở Điềm thò tay vào giữa hai chân, dùng hai ngón tay tách cánh hoa mềm mại ra, tìm đúng hạt châu nhô ra trong khe thịt. Cô lấy cây kẹo mυ'ŧ còn lại trong túi, cầm que kẹo nhỏ ấn viên kẹo hình cầu còn chưa lột vỏ vào đó.
“Ưm ư…”
Âm đế mẫn cảm đột nhiên bị ấn, âʍ đa͙σ co thắt lại theo phản xạ, kẹp chặt trứng rung bên trong, ngay cả xương chậu cũng run lên theo.
Dường như cô nghe thấy tiếng vật nhỏ bên trong run lên ong ong.
Sở Điềm che miệng mình lại, cơ thể run rẩy kịch liệt, xoay cổ tay để viên kẹo đè ép liên tục lên viên trân châu. Sự thỏa mãn kí©ɧ ŧɧí©ɧ trực tiếp đến dây thần kinh của cô, khiến cô ưỡn cong thắt lưng, phần thân trên dựa vào ghế sô pha tạo thành cầu Kiều, dòng suối bên dưới từ từ chảy nước.
Trong lúc Sở Điềm giải phóng ham muốn của mình thì từ đầu đến cuối Văn Kỳ chỉ im lặng, ăn xong kẹo vẫn ngoan ngoãn úp sách lên mắt, không phát ra âm thanh gì.
Nhưng sự im lặng này lại lại làm tiếng thở dốc yêu kiều của cô trở nên rõ ràng hơn, vừa thống khổ lại vừa vui sướиɠ.
Cùng với âm thanh, mùi hương ngọt ngào như những trái dâu chín mọng mùa hè cũng lan tỏa hương thơm ở trong không khí, như là mùi rượu hấp dẫn người khác.
Văn Kỳ rất thích mùi hương này, nó giống như mùi lúc nãy anh ngửi trên tay Sở Điềm, chỉ là nó nồng hơn mùi lúc nãy, vả lại còn được trộn lẫn nhiều thứ tuyệt vời khác.
Tầm nhìn bị che khiến cho thích giác và khứu giác của anh nhạy bén hơn bao giờ hết, những âm thanh phóng đãng và mùi hương ngọt ngào hòa vào nhau liên tục đánh vào cảm quan của anh.
Hầu kết Văn Kỳ di chuyển lên xuống, anh cảm thấy hơi khát.
Anh bắt đầu tìm kiếm nguồn gốc phát ra mùi hương.
Hạ thể dâng lên thủy triều, Sở Điềm ngửa đầu ra sau, ngón chân duỗi thẳng, thịt huyệt và âm đế cùng chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến cô sắp đạt đến điểm cao trào.
Sở Điềm đang đắm chìm trong kɧoáı ©ảʍ không hề hay biết có một bóng người đang từ từ tiến lại gần mình, cho đến khi hơi thở nhẹ nhàng phả vào nơi mẫn cảm của cô, cô mới ý thức được thứ đó, nửa người cô khẽ động, khuôn mặt đã tiến sát tới trước cặp đùi không đề phòng của cô, lè lưỡi liếʍ chính xác lên đó.
“Aaaa!”
~Mấy bạn đề cử, bình luận, ấn theo dõi để ủng hộ mình với :(~