Vị thần cao cao tại thượng mà cô luôn khao khát muốn có bây giờ đang quỳ giữa hai chân của cô, dùng đôi môi và lưỡi của hắn liếʍ hoa huyệt của cô, hút dâʍ ɖị©ɧ của cô!
Nhận ra đây không phải mơ, cơ thể Martha trở nên căng cứng.
Tất cả sự chú ý của cô đều dồn hết vào hạ thể, cảm nhận đôi môi ấm áp của thần linh đang ngậm lấy hai mảnh thịt trai non mềm, lưỡi lớn thô ráp theo lối vào rộng mở tiến vào cơ thể của cô, đầu lưỡi đảo qua đảo lại, ma sát vách thịt bên trong, dịu dàng chăm sóc từng nếp uốn trong đó.
Nhưng khi tìm được điểm mẫn cảm của cô, nó bắt đầu đè lên thật mạnh, đầu lưỡi liên tục đảo quanh chỗ đó, liếʍ đến mức khiến cô gái tuôn đầy mật dịch.
“Ưm a a… ngài Lyle…”
Martha cắn nhẹ vào mu bàn tay của mình, lắc hông đón lấy thứ mềm mại kia.
Nơi bên trong huyệt được chăm sóc như có dòng điện chạy qua, dọc từ bụng dưới chạy lên đại não, khiến cô gái được liếʍ sung sướиɠ tột độ.
Lúc này, thân phận của thần linh và tín đồ đổi ngược cho nhau, Lyle kìm chặt cô gái, kéo hai chân của cô, giống như trước đây cô gái cũng quỳ dưới hạ bộ hắn, ngậm cự vật rồi nuốt tϊиɧ ɖϊ©h͙ cho hắn, hắn dùng những lời ngon ngọt lấy lòng cô, nhấm nháp bộ phận ngọt nhất trên cơ thể cô, nghe tiếng rên say lòng khi cô bị liếʍ phun nước.
Cái mũi cao cao của thần minh cũng vùi sâu vào phần thịt trai giữa hai cánh hoa, chóp mũi đè lên âm đế nhỏ, theo động tác hút vào của hắn, chóp mũi cũng ấn lên chân châu nhỏ, khiến cơ thể cô gái càng run lắc hơn.
Mùi hương vấn vít quanh mũi ngày càng đậm hơn, giữa hai chân cô gái không ngừng tỏa ra mùi hương mật ngọn của nụ hoa mới nhú, Lyle hít hà mùi hương, rút đầu lưỡi ra khỏi thịt non mềm chặt, buông hai chân của cô rồi đứng lên.
Cơ thể Martha vẫn còn đơ cứng, cô vẫn giữ tư thế giơ chân lên, vì vậy chất lỏng chưa được thần minh chăm sóc đã trào ra khỏi huyệt khẩu đang mở, chạy dọc một đường xuống chân, rồi từ từ chảy lên mặt đất, để lại một vùng thẫm màu.
Nhưng cô không rảnh lo chuyện hạ thể phun nước, bởi vì bàn tay vị thần trước mặt đã đặt lên hông của hắn, từ từ kéo miếng vải đen che khuất hạ bộ, lộ ra cự vật không làm bằng gỗ mà bằng xương bằng thịt thật sự.
Những hạt thịt quanh qυყ đầυ thô to dữ tợn kia giống như giác hút, đó là thứ bằng gỗ không thể cho được, huống chi gân xanh bao quanh cự vật, chúng như được ban cho sinh mệnh vậy.
Hô hấp của Martha trở nên dồn dập.
Nếu bị cự vật này đâm… Nhất định sẽ thích đến điên mất…
Thần minh thuận thế cầm đùi của cô nâng lên, sau đó cúi người nhấc đầu gối chân còn lại lên, ép cô lên thân cây tạo thành tư thế nghênh đón hình chữ M, rồi cử động thắt lưng, để cho qυყ đầυ nhếch lên chạm vào hoa tâm mềm mại ướŧ áŧ của cô.
“Thích nó không?”
Con quái vật đáng sợ kia vừa chạm vào hoa huyệt đã bị thịt huyệt đói khát co bóp nuốt chửng, hạt thịt bên ngoài qυყ đầυ xoáy vào tường thịt nhầy nhụa, nó chuyên chen vào những nếp uốn âm u bên trong đường hầm, côn ŧᏂịŧ đút vào huyệt động ẩn khuất, bít hết đường ra của dâʍ ŧᏂủy̠, rồi lặp đi lặp lại động tác đảo khuấy.
“Ư ư… Thích quá a a…”
Dâʍ ŧᏂủy̠ ấm áp bị côn ŧᏂịŧ bịt kín bên trong đường hầm, vồ vập đập lên vách tường tạo cơn ngứa ngáy khó chịu, nhưng mỗi khi qυყ đầυ thô to kia đi vào, nó lại không quấy đến chỗ sâu bên trong, Martha đành phải rưng rưng nước mắt cầu xin vị thần đang nắm giữ kɧoáı ©ảʍ của cô: “Ngài mau đâm tôi đi… Bên trong ngứa quá ngứa quá…”
“Thì ra Martha chúng ta lẳиɠ ɭơ như vậy sao? Trách sao mỗi ngày đều đến quấn lấy ta muốn tưới tinh.”
Hơi thở ấm áp phả vào gáy cô gái, vị thần tuấn lãng ngậm lấy vành tai của cô, thì thầm: “Vậy em hãy cảm nhận cho rõ nhé, xem em bị côn ŧᏂịŧ của ta mở ra rồi đâm nát thế nào.”
Vừa dứt lời, cự vật vừa nãy chỉ loanh quanh cửa huyệt chợt ra sức, thúc mạnh vào đường hầm đã mở sẵn.
“A a a a…!”