Trên hành lang điện thần, một kỵ sĩ mặc áo giáp mềm từ tốn bước đến, mái tóc vàng óng được cột đuôi ngựa gọn gàng, tần suất đuôi tóc đong đưa đồng điệu với thanh kiếm đang treo hờ bên hông.
Cô ấy nhìn Hayden, lúc này quần áo anh ta đã bị gió quật nên hơi xây xước, cô ấy vừa huýt sáo vừa nói với giọng điệu lưu manh: “Chỉ có cuộc sống của anh là không có tìиɧ ɖu͙© thôi, đại thần quan à.”
“Corona!”
“Ối chà, đừng lớn tiếng với tôi như vậy chứ, đại thần quan của tôi.”
Corona quỳ trước tượng thần: “Ngài Cloris, vì kế hoạch của ngài, đoàn kỵ sĩ vẫn chưa bắt đầu tấn công, tất cả đều đang ở yên một chỗ đợi lệnh, tôi nghĩ là sự việc đã giải quyết xong nên đến đây để xin chỉ thị, ngài có muốn giữ trạng thái khẩn cấp nữa không.”
“Bỏ đi, dù sao cũng không phải chuyện lớn gì.” Cloris liếc nhìn người bên dưới một cái: “Hayden ngu ngơ mới bị cô gái kia trêu chọc, đến giờ cậu ta mới ngộ ra.”
“Thưa ngài, tôi đã biết.”
Corona không rời đi ngay mà len lén đến gần Hayden, hất vai vào người anh ta: “Chỉ cần đại thần quan chấp nhận để tôi theo đuổi, anh sẽ lập tức có được đời sống tìиɧ ɖu͙© sung sướиɠ thôi, anh không muốn như vậy ư?”
Mùi hương nữ tính dễ chịu thoang thoảng trong khoang mũi, lúc này Hayden đã quên Cloris, anh ta bị trêu chọc đến mức hai má đỏ ửng như quả cà chua: “Không, không có chuyện đó đâu… Thể xác và tinh thần của tôi đã dâng hết cho ngài Cloris rồi!”
“Ta không cần cơ thể của ngươi.” Thần minh vô tình không chừa cho Hayden đường lui.
Corona cười sảng khoái: “Ngài đã nói không cần rồi thì có thể ban cơ thể thần quan Hayden cho tôi không?”
Cloris nhìn kịch hay trước mặt cũng buồn cười, vui vẻ đồng ý: “Hayden không còn trẻ nữa, cũng nên biết mùi vị của tìиɧ ɖu͙© rồi, nếu Corona sẵn lòng thì hãy dạy đại thần quan đi.”
“Tất nhiên rồi, thưa ngài.” Lúc này, hai chân Hayden cứng ngắt, không thể động đậy được, Corona nhân cơ hội đó ôm Hayden bằng tư thế công chúa, vui vẻ đi ra khỏi đại điện.
Bên kia, Lyle bay đến một khu rừng rậm không bóng người, ôm cô gái lao nhanh xuống đất, áp người cô vào một thân cây to lớn, bàn tay xốc váy của cô lên rồi sờ soạng chính giữa hai chân, không có gì bất ngờ, hắn đã sờ thấy chất lỏng dinh dính: “Em ướt khi nào?”
Bên dưới Martha được bàn tay to vân vê âm đế, cô thoải mái cắn vào mu bàn tay của mình, hừ hừ nói: “Lúc ngài ôm em từ đằng sau…”
“Chỉ mới ôm mà em cũng ướt sao?”
“Đêm qua… tiểu huyệt cũng ăn thứ đó của ngài từ đằng sau đó thôi…”
Nhớ tới đêm điên rồ hôm qua, hạ bộ Lyle đói khát dựng đứng lên, hắn cúi đầu nhìn cái bụng phẳng lì của cô gái, bàn tay to đang vân vê âm đế phân ra một ngón tiến vào bên trong huyệt khẩu của cô, ngón tay đi vào thì bị thịt non ướŧ áŧ bên trong mυ'ŧ lấy, ngón tay đảo loạn bên trong đường hầm chật hẹp đẫm nước nhưng không tìm thấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn.
Rõ ràng tối qua hắn đã dùng thần lực bịt hoa huyệt của cô lại nhưng bây giờ bên trong không có tí tϊиɧ ɖϊ©h͙ nào, chỉ có một khả năng, đó là tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn đã bị cơ thể lẳиɠ ɭơ này hấp thụ.
Vị thần nâng một chân cô gái lên, nửa quỳ trên đất ngẩng đầu lên nhìn hạ thể đang mở rộng của cô, đêm qua bị làm khiến nó vừa đỏ vừa sưng lên, âʍ ɦộ không thể khép lại đã khôi phục hình dáng trắng mềm, nó như con trai béo múp đang hé vỏ thổi bong bóng nước ra ngoài hô hấp, mùi hương ngọt ngào mà nó nhả ra khiến cho Lyle cũng phải thòm thèm.
Martha đỏ mặt, thả lỏng cơ thể dựa vào thân cây, để cho vị thần kính yêu của cô có thể thỏa sức tận hưởng hoa huyệt, bỗng dưng, hạ thể của cô nóng lên, có thứ gì đó mềm mềm đảo qua bên dưới, sau đó là lực hút ở huyệt khiến cô tê dại.
Cô gái bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, ngón chân cuộn tròn lại, mở to hai mắt nhìn khuôn mặt hoàn mỹ của vị thần đang vùi giữa hai chân của cô, đôi môi mỏng khêu gợi đang dán vào nơi riêng tư của cô, hút từng dòng dâʍ ɖị©ɧ mà cô chảy ra.
Ngài Lyle… đang liếʍ tiểu huyệt của cô…!