Sáng nay có mỗi một tiết, Dung Thời lo cho Miên Miên nên vừa tan học hắn lặng lẽ tới khu mầm non.
"Đừng đi nhanh vậy, chờ ông xã với." Chất giọng lười biếng của Tống Du từ phía sau vang lên.
Dung Thời xoay đầu: "Sao thế, em lại có bầu à?"
Tống Du tay cắp sách, chậm rãi đuổi kịp: "Chẳng phải anh đang mang thai đấy ư?"
Sinh viên đi ngang qua: "..."
Nhân vật nổi tiếng thật biết cách chơi.
Vừa ra khỏi lớp thì bị ngăn lại.
Lục Minh đi tới, mang theo ý tứ giải quyết công việc, tựa như mấy chuyện xấu hổ trước đó chưa từng tồn tại.
"Đã lập xong danh sách thành viên dự bị cho Hội sinh viên."
Dung Thời nhận tập tài liệu rồi mở ra.
Thấy hắn lật từng tờ với tốc độ rất nhanh, khóe miệng Lục Minh lẳng lặng cong lên rồi lại gắng đè ép xuống.
Danh sách dự bị có khá nhiều mục, chỉ cần chủ tịch ký tên thì danh sách này lập tức có hiệu lực.
Lục Minh đưa bút cho hắn: "Nếu không có vấn đề gì thì tôi sẽ phát thông báo tuyển chọn."Dung Thời khép tập tài liệu lại: "Tôi sẽ xem xét sau."
Thế mà không ký, Lục Minh kinh ngạc chớp mắt.
Dung Thời hầu như chẳng quan tâm tới tình hình nội bộ Hội sinh viên, cũng chưa từng hỏi qua chuyện kết nạp thành viên mới.
Cứ tưởng hắn không muốn quản chứ.
Dung Thời cất tài liệu: "Còn việc gì nữa không?"
Lục Minh kìm nén cảm xúc, thản nhiên lên tiếng: "Vậy bạn làm nhanh lên nhé, thứ tư này tôi có nhiệm vụ, tốt nhất là bạn xác nhận xong trước buổi trưa ngày mai đi."
Đám sinh viên gần đó nghe được, lập tức quay sang nhìn với ánh mắt hâm mộ.
"Phó chủ tịch có nhiệm vụ nhanh vậy ư?"
"Thật đáng hãnh diện!"
"Ngay cả Dung Thời còn chưa nhận nhiệm vụ nào! Quá xuất sắc!"
"Tức là bạn sắp ra tiền tuyến đúng không? Thật trâu bò!"
"Học hỏi mà thôi, chẳng đáng nhắc tới." Lục Minh lộ nụ cười khéo léo rồi nhìn Dung Thời: "Thời gian tôi vắng mặt, công việc ở Hội sinh viên đành nhờ chủ tịch giúp vậy."
Kiểu ham thích hư vinh này thật sự ấu trĩ nhàm chán đến cực điểm, Dung Thời chẳng muốn lãng phí thời gian.
"Không sao cả, Hội sinh viên cũng chẳng chịu ảnh hưởng gì."
Ý tứ là có hay không có hắn cũng như nhau ư? Sắc mặt Lục Minh tức khắc trở nên khó coi.
"Bên người chủ tịch sao thiếu phó chủ tịch được?"
Tống Du liếc nhìn Lục Minh rồi bảo với Dung Thời: "Chi bằng tôi hy sinh một chút để thế vào chỗ trống kia."
Dung Thời nhấc chân rời đi: "Tôi sẽ xem xét."
Lúc bước ngang qua Lục Minh, Tống Du khẽ cười: "Anh cứ yên tâm mà đi, tiền tuyến cần nhân tài như anh."
Lục Minh: "..."
Trên hành lang, sinh viên thì thầm bàn tán.
"Cậu ấy muốn thay thế Lục Minh có phải không?"
"Đâu còn cách khác, hiện giờ đang là thời điểm Hội sinh viên bận rộn nhất, nếu Lục Minh đi vắng một hai tháng thì không ổn chút nào."
"Tao còn rất mong chờ đôi chồng chồng nhà chủ tịch đây, cảm giác hai người chung tay ắt làm nên việc lớn, ha ha ha..."
"Tao cũng thế, tao cũng thế! Dung Thời sấm rền gió cuốn, Tống Du ra chiêu không theo lẽ thường, nếu họ cùng quản lý Hội sinh viên thì tao sẽ xin gia nhập."
Điều đáng giận nhất chính là mãi mới có hy vọng chiến thắng, vừa quay đầu lại thì thấy đối phương đang cướp nhà mình.
Cứ như đấm vào bông, Lục Minh nghiến răng, tức giận tới mức muốn đánh người.
Rời khỏi dãy phòng học, Tống Du cười nhạt: "Có lẽ hắn tưởng bản thân che giấu rất kín kẽ nhỉ?"
Danh sách kết nạp thành viên quan trọng như vậy mà thừa dịp tan học rồi tùy tiện đưa ra, động cơ đυ.c nước béo cò quá rõ ràng.
Dung Thời: "Hắn chẳng lấy lòng cậu nữa nên không vui hả?"
Tống Du: "Anh ghen ư?"
Dung Thời: "Gả cho tôi khiến cậu phải chịu ấm ức rồi."
Tống Du: "Biết thì tốt, lần sau nhớ gọi ông xã cho đàng hoàng vào."
Bạn cùng lớp đi ra theo hai người: "..."
Tranh chấp làm công, gió tanh mưa máu.
Ban đêm, Dung Thời đăng nhập Star Wars, chẳng thấy bé mèo đâu, hắn ngồi đó một mình, suy ngẫm thật lâu.
Rốt cuộc giải thích với bé mèo thế nào về việc hắn đã kết hôn đây?
Biết được thì liệu bé mèo có đau lòng không nhỉ?
Bé mèo sẽ tin lời giải thích của hắn sao?
Cho tới khi một đôi măng cụt trắng tinh xuất hiện trong tầm mắt, Dung Thời mới nhận ra, căn bản không tra được thông tin cá nhân của hắn trong trò chơi.
"Lên đây rồi ngồi ngẩn ra thế?" Bé mèo cười khanh khách, kéo tay hắn: "Đi thôi, lâu lắm rồi chưa cho bạn tiêu tiền."
Dung Thời: "..."
Xưa nay bé mèo rất thẳng thắn, lời nói tràn ngập mùi tiền.
Nhưng không khiến người nghe phản cảm.
Hai người đứng trước màn hình thông báo, thấy thật lâu mà Dung Thời vẫn chưa chọn được mục chơi, bé mèo bèn hỏi: "Sao lại rầu rĩ vậy?"
"Có chuyện này, tui..." Dung Thời hơi chột dạ: "Chẳng muốn giấu bạn, nhưng không biết phải nói thế nào."
"Bạn... bạn muốn tỏ tình ư?" Giọng bé mèo khô khốc.
Dung Thời định nói không phải, nhưng vừa ngẩng đầu lên thì thấy bé mèo ngượng ngùng quay sang phía khác, móng vuốt mèo gãi gãi gò má, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Đừng nói, tui biết mà."
Dung Thời: "..." nhóc con ngốc nghếch này bổ não gì không biết?