Cô nói xong, bước đến giật lại vỉ thuốc trên tay anh, nhét vào trong túi xách của mình: “Tôi phải đi, anh đừng quên trước đó đã đồng ý với tôi, một tuần nhiều nhất một lần.”
Không đủ ăn nha, Lộ Duy Đình chép chép miệng, trên mặt tràn đầy tiếc nuối nhìn món ngon trước mắt, chỉ cảm thấy lúc trước chính mình sao lại giống Liễu Hạ Huệ như vậy, kể cả cái loại điều kiện nghiêm khắc này mà cũng đồng ý được.
Nhìn thấy nét mặt anh, trong mắt Tả Tĩnh Nhã liền hiện lên ý cười hả hê, đôi tay buông lỏng khăn tắm trên người, khăn tắm không còn lực giữ liền theo quán tính rơi xuống dưới chân, cô liếc thấy côn ŧᏂịŧ của Lộ Duy Đình lại ngẩng đầu lần nữa, nhưng vẫn làm lơ điều đó mà chỉ lo mặc vào quần áo của mình.
Không ngờ rằng anh cũng không cam lòng yếu thế, chân dài một bước dán đến gần cô, ôm lấy thân hình mảnh khảnh, rồi cắn lên cổ cô một ngụm, Tả Tĩnh Nhã muốn né tránh nhưng tiểu huyệt giữa hai chân lại không tự giác chảy ra một cổ dâʍ ɖị©ɧ.
Shhhh, cô sẽ không phải bị hành hạ nhiều quá đến nghiện rồi chứ. Tả Tĩnh Nhã ẩn nhẫn kẹp chặt hai chân, đưa ra quyết tâm ở lần giao dịch tới, ngay sau khi làm xong cô liền sẽ cách anh xa nhất có thể.
“Anh làm gì? Là chó sao?” Tả Tĩnh Nhã đẩy mạnh anh ra, thấy anh đắc ý nhếch miệng cười lên, trong lòng càng thêm nổi giận đùng đùng, vội vàng sửa sang lại quần áo ngay ngắn, lập tức rời đi nơi này.
Mệt.
Chờ đến khi cô đã ngồi trên xe, toàn thân trên
dưới đều chỉ cảm thấy đến một chữ này.
Sức lực của cô giống như đã bị cạn kiệt sau cuộc hoan ái vừa nãy, cho đến khi đứng trước cửa nhà, cô mới cố gắng xốc lên tinh thần.
Trì Nghị đang buồn bã nằm ở trên ghế sô pha, nhìn thấy cô đã về, cậu liền ngẩng đầu nét mặt tủi thân nhìn cô: “Chị vừa đi đâu vậy? Sao đến bây giờ mới trở về?”
“Đi bàn công việc.” Trong lòng Tả Tĩnh Nhã hơi chột dạ, mí mắt rũ xuống nhìn giày của mình, hỏi lại cậu: “Tiết mục thu như thế nào?”
“Các tiền bối đều rất quan tâm em, à em còn xin được chữ ký của Lộ Duy Đình nữa đó.” Nói đến thần tượng của mình, Trì Nghị liền hưng phấn kích động lên, nên không chú ý tới lúc nghe được chuyện đó, thân thể Tả Tĩnh Nhã run lên nhè nhẹ, anh hào hở nói tiếp: “Em đoán rằng Giải thưởng Kim Tượng lần này, chắc chắn sẽ thuộc về Lộ ca của chúng ta đó, anh ấy nhất định là nam chính tốt nhất, về sau em liền có thể đi theo ảnh đế Lộ đó!”
“Vậy sao? Thế thì chúc mừng thần tượng… của cậu.” Tả Tĩnh Nhã không được tự nhiên nói ra một câu đó xong, liền tìm cớ chạy trối chết: “Tôi không thoải mái, về phòng trước đây.”
“Chị làm sao vậy?” Trì Nghị đứng dậy đuổi theo bước chân cô đến trước cửa phòng, lại bị cô không lưu tình chút nào đóng sập cửa làm cậu chỉ có thể ngây ngẩn cả người ở bên ngoài, giọng nói liền thấp xuống: “Làm sao vậy.. Đột nhiên sao lai… Lại xa cách, lạnh lùng với mình như vậy chứ…”
Bỗng nhiên cậu nhớ đến sắc mặt hơi chút mệt mỏi của Tả Tĩnh Nhã khi vừa về đến nhà, sau đó hình như cậu còn loáng thoáng nhìn thấy dấu răng trên cổ của cô: “Là… Chị ấy đang yêu đương sao? Cho nên… Muốn cùng mình giữ khoảng cách sao?”