Độc Chiếm (Cấm Kỵ)

Chương 4: Cắn

Đôi tay của Kiêu Chi nhỏ và thon dài, nhưng thực ra trên bàn tay đã có những nếp nhăn nứt nẻ và xấu xí vì mấy năm lo lắng việc gia đình.

Cô điểm nhẹ lên mũi của Khánh Phương: "Anh nói đúng, em là được hồ ly gửi đến đó!"

Khánh Phương nắm lấy cổ tay cô thật chặt, tay kia thì kéo người đến, mở lòng bàn tay của Kiêu Chi ra, vô cùng yêu thương mà vẽ lên những nếp nhăn trên lòng bàn tay của cô: “Ông trời có mắt, em vì anh ở nhà họ Tôn đã vất vả nhiều rồi. Em cứ yên tâm, chờ đến ngày đó… Chắc chắn anh sẽ ghi nhớ một khoản công lao lớn cho em.”

Khi anh nói chuyện, trong mắt là sự sắc sảo, những thớ thịt cuồn cuộn và săn chắc càng khiến dung mạo anh thêm đẹp đẽ.

Kiêu Chi nhẹ nhàng cúi người, hôn xuống người anh, dùng đầu lưỡi màu hồng nhạt nhẹ nhàng liếʍ: “Ông xã, em tin anh sau này chắc chắn sẽ có được sự chú ý của mọi người, ai nhìn anh, chắc chắn không thể chê trách được cái gì.”

Tôn Khánh Phương cười lớn, nâng cằm Kiêu Chi rồi cho cô uống rượu.

Tiếng Kiêu Chi vừa xấu hổ lại đan xen chút bối rối, nghẹn ngào, tóc hai bên thái dương ướt sũng, cô liên tục từ chối, Khánh Phương động lòng, không thể kiềm chế được nữa, khi thì nhẹ nhàng khi thì nặng nề hút lấy rượu trên khóe miệng và cổ của nữ nhân trước mặt.

Anh hôn đến ngực, xé toạc một cái, kéo ra vạt áo lỏng lẻo, nắm chặt đầṳ ѵú đưa vào miệng.

Tiếng bú ʍúŧ đầu ngực chùn chụt khiêu gợi được phóng túng đến tột cùng.

Kiêu Chi Chi ôm lấy đầu anh rêи ɾỉ: "Ưm, nhẹ một chút, nó sắp bị cắn đứt rồi."

Một lúc sau, cô lại gọi: “Đau quá, anh nhẹ chút đi…”

Trong phòng của Tôn Trọng Hỉ ở đầu bên kia sân, nến sớm đã tắt, nhưng cả người vẫn cứng đờ mà chống đỡ trước cửa. Đôi tai quá mức nhạy bén khiến cho anh bị ép phải nghe những âm thanh dâʍ ɖu͙© ở góc nhà. Tiếng rêи ɾỉ không kiềm chế được của Kiêu Chi khiến thái dương người ta đột nhiên giật giật, chỗ bụng dưới sớm đã nhô lên một đoạn dài.

Trọng Hi không chạm vào thứ đang căng cứng kia, giống như nếu anh chạm vào nó, bản thân sẽ vô cùng hèn hạ, và cảm thấy vô cùng có lỗi với người anh trai và người chị dâu đã hết lòng đối xử với mình. Trên trán là những giọt mồ hôi to như hạt đậu nối tiếp nhau rơi xuống, anh khổ sở cố chịu đựng đến đau nhức mà vẫn không động đến.

Nhưng mà ánh mắt anh lại dán chặt vào gian phòng phía đối diện, anh cả cẩn thận như vậy, nhưng lần này làm việc thất bại chẳng lẽ là muốn nhắc nhở anh rằng người con gái trong phòng mãi mãi không có khả năng thuộc về anh sao? Hoặc là đang nhắc nhở anh người chị dâu này dâʍ đãиɠ phóng túng, không đáng để anh nhớ đến?

Anh cả rất coi trọng cô, chắc chắn yêu thương cô để trong lòng, nhưng nếu là như vậy, vì sao không sớm giải quyết vấn đề hộ khẩu cho cô? Lấy năng lực của anh cả, không phải là không thể, nói một cách đơn giản là anh cả có bằng lòng làm hay không mà thôi.

Suy nghĩ nhiều làm đầu Trọng Hi như muốn nổ tung ra, ở bên kia bóng dáng hai người chồng lên nhau hiện ra, anh cả đè ở phía sau Kiêu Chi đâm vào, giống như cưỡi một con thú cái bình thường. Kiêu Chi vẫn rêи ɾỉ không ngừng.

Trong đầu anh vang lên một tiếng “ầm”, như một đám mây trắng choáng váng nổ tung, lại sờ vào quần vải, chán nản khi thấy nơi này đã ướt nhẹp mềm mại.

Đầu của Kiêu Chi được Khánh Phương nắm chặt trên giường, làm chân tay của cô hạ xuống, anh vén vạt váy tiếp tục đâm vào nơi ẩm ướt giữa hai chân cô, động tác liên tục va chạm như cơn sóng dữ dội.

"Cục cưng, em có biết lòng của ông xã hướng về em bao nhiêu không?"

Kiêu Chi run rẩy cắn chặt răng, để lộ âm thanh mềm mại đáng yêu mà khàn khàn xuyên qua bên ngoài.

Chịu đựng một trận run rẩy kịch liệt, phía dưới gắt gao mà siết chặt lấy người đàn ông, cô quay đầu hôn lên cằm của Tôn Khánh Phương: “Em biết ông xã đối xử tốt với em, ông xã à… Khi nào thì giải quyết chuyện hộ khẩu cho em?"

Cô còn vội vã bồi thêm câu quở trách: “Ông xã đã sớm đồng ý với em, đến nay đã hơn ba năm rồi”.

Tôn Khánh Phương túm lấy tóc cô đâm mạnh vào, hung ác mà va chạm hàng trăm lần, rút

dươиɠ ѵậŧ ra và bắn tất cả vào phía sau lưng dưới của Kiêu Chi. Anh mãn nguyện ôm Kiêu Chi, vuốt ve cô: “Sao lại nhắc đến chuyện này?”

Kiêu Chi bĩu môi: “Chẳng lẽ ông xã không có ý cưới hỏi em đàng hoàng sao?”

“Em đang nói cái gì vậy…"

Khánh Phương xoa nắn bộ ngực của cô, dùng sức nhéo mạnh đầṳ ѵú: "Em là vợ của anh cả đời này chỉ có thể là vợ của anh , chẳng qua bây giờ không phải thời điểm thích hợp, cục cưng ngoan, đợi thêm chút nữa nhé.”