Giang Noãn Nguyệt hơi dừng lại, sau đó lại nói: “Đúng vậy, lại nói tiếp, Lê Tư Dạ anh ta… Vẫn luôn hỏi mình về tình hình của cậu, mình luôn giả ngu giả ngơ cho có lệ, anh ta cũng không truy cứu. Cậu, có muốn đi gặp anh ta không?”
Cố Vãn Vãn cười khổ: “Thôi bỏ đi, mình biết anh ta sống tốt là được rồi, không nghĩ tới lại làm phiền anh ta.”
“Trời ạ, cậu!” Giang Noãn Nguyệt muốn nói, người đàn ông kia đợi cô nhiều năm như vậy, chưa gặp được cô, sao lại có thể sống tốt được chứ!
Nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu: “Vậy được rồi, vì chênh lệch múi giờ nên bây giờ ăn tối và nghỉ ngơi sớm đi, chuyện trường mẫu giáo của Tiểu Bạch đã giúp cậu chuẩn bị xong, đừng nghĩ quá nhiều, ngày mai còn phải đến công ty để báo danh nữa!”
Không có gì để nói qua đêm, sáng sớm hôm sau, Cố Vãn Vãn vẫn đang ngủ.
Cố Tiểu Bạch đã bò dậy từ trên giường, rửa mặt và ăn mặc gọn gàng, vào bếp và chuẩn bị một bữa ăn sáng đơn giản, dọn xong đồ ăn, mới chạy lên phòng, gọi người nào đó dậy: “Mẹ ơi, mau dậy đi, sắp trễ giờ rồi!!!”
Cố Vãn Vãn đột nhiên bừng tỉnh, ngồi dậy khỏi giường, vẻ mặt buồn ngủ nhìn gương mặt mềm mại của đứa con bảo bối của mình, bế lên hôn một cái: “Được rồi bảo bối, mẹ sẽ đi nấu bữa sáng cho con, con ra ngoài và chờ chút nhé!”
“Không cần đâu! Con đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi!” Vẻ mặt Tiểu Bạch bình tĩnh.
“Ai nha! Thật sao?” Cố Vãn Vãn kinh ngạc nhảy ra khỏi giường, mang dép lê đi về phía phòng ăn.
Quả nhiên, một bàn ăn sáng đẹp mắt đã được sắp xếp, bánh sandwich với bánh mì nướng, mấy cái bánh mì, và một ly sữa.
“Oa! Bảo bối con thật lợi hại! Quá độc lập! Cuộc sống sau này của mẹ phụ thuộc vào con rồi!” Cố Vãn Vãn không hề xấu hổ nói.
“...Vâng vâng vâng, vị tiểu thư này, nhanh chóng đi rửa mặt trước, ăn sáng rồi đưa con đi học.” Cố Tiểu Bạch thân sĩ* nói.
(*): thân sĩ: những người sinh ra, lịch sự và có giáo dục tốt
“Được, Tiểu Bạch, hôm nay có yêu cầu gì cứ nói với mẹ, mẹ sẽ đồng ý liền.”
“Thật không?” Vẻ mặt Cố Tiểu Bạch mưu đồ thành công.
Cố Vãn Vãn không hiểu sao có hơi bất an, nhưng nhưng nói ra thì không thể rút lại, đành phải gật đầu đồng tình.
“Con muốn mẹ lái chiếc xe thể thao do chị Noãn Nguyệt để lại đưa con đi học!”
“Không được! Quá phô trương.” Cố Vãn Vãn không cần nghĩ đã từ chối.
Vẻ mặt Cố Tiểu Bạch ủy khuất: “Mẹ nói chuyện không suy nghĩ gì cả, chuyện đơn giản như vậy cũng không thể hứa với con sao?”
“...Được rồi.” Con trai, chiêu này, cho dù là giả vờ, mẹ cũng không chống cự được! Nhưng khẩu vị của con, sao lại quyến rũ như vậy!
“Quá tốt rồi!” Vẻ mặt thằng nhóc cao hứng.
Quên đi, bảo bối vui vẻ là được rồi.
Nhanh chóng giải quyết bữa sáng, Cố Vãn Vãn lái chiếc Ferrari màu đỏ, đưa con trai tới trường.
Trên đường vẫn không ngừng dặn dò: “Đến trường phải ngoan ngoãn biết chưa?”
“Dạ, mẹ còn không hiểu tính con sao?” Cố Tiểu Bạch hỏi ngược lại.
Bởi vì hiểu tính con, nên mới nói như vậy!
“Đừng quên con là một quý ông nhỏ bé, không thể nói chuyện với các chàng trai khác bằng nắm đấm của mình, hiểu chưa?”
“...” Được rồi, cậu từng nói rằng giữa các chàng trai nên giải quyết tất cả mọi thứ bằng nắm đấm của mình.
“Còn nữa, cử chỉ hành động không cần đẹp đẽ quá, hãy dịu dàng với các bạn gái!” Cố Vãn Vãn tiếp tục nói.
“...” Cố Tiểu Bạch tiếp tục giả vờ im lặng, cậu cũng từng nói các bạn gái quá rắc rối, luôn vây quanh cậu.
“Những người khác khen con đẹp trai, giống như một hoàng tử nhỏ, không được kiêu ngạo.”
“...” Điều này cũng không được? Rõ ràng là sự thật!
“Cuối cùng, chính là không nói những lời làm người ta sợ hãi, giáo viên khen con ngoan ngoãn và hiểu chuyện, mẹ mới có thể yên tâm.”
“Điều đó là đương nhiên, tuân lệnh mẹ.” Chỉ cần làm tốt trước mặt giáo viên, chẳng phải quá đơn giản sao!
Cố Vãn Vãn gật đầu, miễn cưỡng tin tưởng.