Manh Bảo Đột Kích: Tổng Tài Lão Công Quá Trêu Người

Chương 4.2: Cha con lần đầu gặp mặt

Sắc mặt Tiêu Bắc Sâm bình tĩnh gật đầu, nhìn về phía Cố Vãn Vãn vài lần, trong đôi mắt đen sâu không thấy đáy hiện lên tia sáng nhỏ nhoi, giống như đang tìm tòi nghiên cứu gì đó.

Cố Vãn Vãn hào phóng cười, như cảm ơn cho hắn đã giải vây cho cô.

Nhìn họ dần dần đi xa, đám đông cũng dần dần giải tán, Cố Tiểu Bạch mới có chút ý tứ sâu xa: “Mẹ, thế nào rồi?”

“Cái gì thế nào?” Vẻ mặt Cố Vãn Vãn mờ mịt.

Vẻ mặt Cố Tiểu Bạch nghiêm túc: “Có cảm thấy anh trai lớn này rất khí phách không! Lớn lên lại đẹp trai, chân cũng dài nha!”

Ít nhất cũng có ba bốn điểm đẹp trai giống cậu.

“Vì vậy? Tại sao con lại gọi hắn là anh trai lớn, còn cô gái kia lại gọi là dì?” Cố Vãn Vãn nghi hoặc.

“Mẹ à, cái này là trọng điểm sao? Lúc đó con cố ý chọc tức cô ta, ai bảo cô ta mắng con!” Người chưa già, nhưng tâm đã già rồi.

“Ồ, vậy con quan tâm người ta có đẹp trai không làm gì, chẳng lẽ là so sánh sự đẹp trai với bản thân sao?” Cố Vãn Vãn vẫn không hiểu mạch não của con trai mình.

“Con là người có lòng dạ hẹp hòi như vậy sao!” Khuôn mặt nhỏ bé của Cố Tiểu Bạch tràn đầy bất đắc dĩ: “Con chú ý tới hắn, chủ yếu là vì tìm kiếm đối tượng tốt cho mẹ, sao mẹ quên nhanh vậy?”

“...” Thì ra trước đây không phải là đang nói đùa sao?

Được rồi, con trai cưng, con thắng rồi!

Thế nhưng: “Chúng ta chỉ gặp mặt có một lần thôi, nhìn qua đã biết người ta là nhân vật lớn, hơn nữa người phụ nữ bên cạnh hắn có thể là tình nhân mà?”

“Làm sao có khả năng chứ, nếu thật là như vậy, chỉ có thể chứng minh ánh mắt trước kia của hắn quá kém, nếu gặp một người phụ nữ tốt như vậy với mẹ, chắc chắn sẽ bỏ cái xấu theo cái tốt, vứt bỏ cô gái kia!” Cố Tiểu Bạch nghiêm mặt nói một câu kinh ngạc.

Cố Vãn Vãn lập tức đầu hàng: “Được rồi được rồi, đừng nói bừa nữa, mặc dù người phụ nữ đó rất chán ghét, nhưng chúng ta không thể nguyền rủa người ta như vậy.”

Vì để con trai hết hy vọng, cô lại thề son sắt thêm một câu: “Quả thật chủ yếu nhất là nhìn hắn rất nguy hiểm khó lường, đối với loại này mẹ xin miễn, tuyệt đối sẽ không thích.”

“Vậy thì…Được rồi!” Cố Tiểu Bạch hơi tiếc lắc lắc đầu nhỏ, đáy lòng lại đang tính toán nho nhỏ.

Cuối cùng bời vì thời gian, không uống được cà phê, hai mẹ con Cố gia ra khỏi quán cà phê ở sân bay.

Bên ngoài sân bay.

Một cô gái cao gầy đang dựa vào một chiếc Ferrari màu đỏ, mặc một bộ quần áo đang lưu hành hiện nay, mang theo một cái kính râm lớn, che đi hơn một nửa khuôn mặt, nhưng vẫn không che dấu được khí chất cao quý, khóe môi treo lên một nụ cười, giống như đang đợi người.

Nhìn thấy hai thân hình lớn nhỏ vừa nói đùa vừa đi ra, ý cười trên khuôn mặt cô gái càng sâu, cánh môi mềm mại khẽ mở ra, âm thanh rõ ràng vang dội: “Vãn Vãn, bảo bối Tiểu Bạch, bên này bên này!”

Nghe giọng nói của cô gái, hai mẹ con ngẩng đầu nhìn lên, trên khuôn mặt mang theo sự vui sướиɠ khi gặp nhau.

Cố Tiểu Bạch càng bước nhanh hơn, bay vào trong ngực cô gái, thoải mái nói: “Chị Noãn Nguyệt, em rất nhớ chị!”

“Ha ha! Chị cũng vậy, hôn một cái, được không!” Giang Noãn Nguyệt cười sảng khoái, tiểu bảo bối càng lớn càng đẹp, thực sự làm cho người ta yêu thích.

“Được ạ!” Cố Tiểu Bạch mị lực mười phần tặng một nụ hôn gió.

Cố Vãn Vãn nhìn đứa dở hơi này, im lặng.

Gien của Cố Tiểu Bạch, chắc chắn là di truyền từ người đàn ông kia, mới có thể phong tao* như vậy.

(*) phong tao: Dáng dấp cử chỉ thanh tú đẹp đẽ.