Cố Hướng Kình vẫn chưa load được: “Đợi đã, cháu nói ai cơ? Chú út cháu là ai vậy?”
Hạ Khang An nghẹn ngào nói: “Chú út cháu là Hạ Nguyên Đán! Chú ơi, cứu mạng!”
Cố Hướng Kình bỗng bật dậy khỏi ghế sofa: “Hạ Nguyên Đán ở đâu?”
“Không… không biết!” Hạ Khang An căn bản không biết cậu bé và Hạ Nguyên Đán đang ở đâu, chỉ biết là gần đó có bệnh viện: “Bệnh viện! Chú, chúng cháu đang ở bệnh viện.”
Cố Hướng Kình vừa mặc áo khoác vừa hỏi: “Xung quanh có ai không?”
Hạ Khang An lắc đầu: “Không có ai.”
Cố Hướng Kình lấy chìa khóa xe: “Chú cúp điện thoại rồi gọi video cho cháu. Cháu biết nhận cuộc gọi video không?”
“Biết… biết ạ!” Hạ Khang An nói.
Cố Hướng Kình lập tức cúp điện thoại, đổi thành trò chuyện video.
“Nhóc con, cháu đừng khóc nữa! Cháu khóc mãi khiến chú nhức đầu quá!”
Cố Hướng Kình nhìn thấy một bé trai giàn giụa nước mắt, khóc đến mặt mũi đỏ rần trong màn hình điện thoại.
Anh ta sợ nhất là trẻ con khóc, sau khi đặt điện thoại lên giá, khởi động xe hơi rời đi: “Bây giờ hướng camera về phía cổng bệnh viện, để chú xem là bệnh viện nào?”
Hạ Khang An lập tức giơ điện thoại di động về phía cửa bệnh viện.
Cố Hướng Kình nhìn thấy tên bệnh viện, quay đầu xe chạy về phía bệnh viện đó.
“Nhóc con, cháu chờ một lát, chú sẽ nhanh chóng chạy đến!”
Hạ Khang An gật đầu: “Cảm ơn chú!”
Khi Cố Hướng Kình chạy đến, nhìn thấy Hạ Nguyên Đán ngất xỉu ở ven đường, một bé trai ghé vào bên cạnh cậu.
Vị trí của hai người rất kín đáo, là một con đường nhỏ ở cổng sau của bệnh viện.
Không phải cổng chính, xung quanh rất ít người qua lại.
Thi thoảng có người đi ngang qua, nhưng cũng chỉ thoáng nhìn một cái rồi vội vàng rời đi, không người nào tiến lên giúp đỡ.
Cố Hướng Kình mắng một câu rồi sải bước chạy tới.
Đã hơn nửa tháng sau lần gặp gỡ trước. Lần gặp gỡ này, Hạ Nguyên Đán quả thật chật vật không chịu nổi.
Cố Hướng Kình suýt thì không nhận ra cậu: “Đệt, sao thành như thế này rồi?”
Anh ta ôm Hạ Nguyên Đán lên, phát hiện cậu rất nhẹ, căn bản không phải trọng lượng một người đàn ông nên có.
Cố Hướng Kình nhíu chặt mày lại, nhìn sắc mặt trắng bệch không chút hồng hào của Hạ Nguyên Đán, quan trọng là trên người cậu không còn bất kỳ hơi thở thuộc về Alpha nào.
Sao có thể như vậy? Không phải Hạ Nguyên Đán đã bị Vân Tử Thu đánh dấu rồi sao?
Cố Hướng Kình không kịp nghĩ nhiều, dự định đưa Hạ Nguyên Đán vào bệnh viện.
Hạ Khang An kéo áo anh ta, hoảng hốt nói: “Chú ơi, không vào bệnh viện này, không vào bệnh viện này, không vào…”
“Chú út cháu bị bệnh rồi, nhất định phải vào bệnh viện.”
Cố Hướng Kình không chút kiên nhẫn, ôm Hạ Nguyên Đán sải bước về phía trước.
Hạ Khang An chạy lên trước mặt anh ta, ngăn cản đường đi, khuôn mặt nhỏ nhắn căng lên: “Chú út cũng bởi vì vào bệnh viện này nên mới thành ra như vậy!”
Vẻ mặt Cố Hướng Kình cứng lại, anh đột nhiên nhớ ra bệnh viện này có thể tẩy đánh dấu cho Omega.
Vậy mà lại Hạ Nguyên Đán đi tẩy đánh dấu!
Omega tẩy đánh dấu cực kỳ nguy hiểm, chưa nói đến đau đớn cực độ, mà trong phẫu thuật cũng có rất nhiều bất trắc, hơi không cẩn thận chút thôi là có thể mất mạng.
Đáy lòng Cố Hướng Kình xuất hiện đau đớn âm ỉ, anh chăm chú nhìn Hạ Nguyên Đán trong hôn mê, thở dài một hơi.
Hạ Nguyên Đán được đưa đến một bệnh viện khác, trong quá trình chữa trị, Cố Hướng Kình biết được, cậu không chỉ phẫu thuật tẩy đánh dấu, mà còn phẫu thuật nạo thai.
Sức khỏe của cậu quá mức suy yếu, cần nằm viện điều trị.
Cố Hướng Kình lập tức làm thủ tục nằm viện, Hạ Nguyên Đán được đưa vào phòng bệnh bắt đầu truyền dịch chữa trị.
Hạ Khang An vẫn luôn trông giữ bên cạnh giường, Cố Hướng Kình thấy cậu bé mới chỉ ba bốn tuổi, nhưng lại ngoan ngoãn hiểu chuyện bất ngờ, trưởng thành hơn những đứa trẻ bình thường khác rất nhiều.
Cố Hướng Kình ngồi xuống bên cạnh cậu bé, xoa tóc cậu bé: “Này, nhóc con, cháu tên là gì?”
Hạ Khang An: “Chào chú, cháu tên là Hạ Khang An.”
Cố Hướng Kình phát hiện Hạ Khang An rất giống Hạ Nguyên Đán: “Hạ Nguyên Đán là chú út của cháu?”
Hạ Khang An gật đầu.
Cố Hướng Kình nhíu mày: “Rốt cuộc hôm nay đã xảy ra chuyện gì?”
Hạ Khang An còn nhỏ tuổi, khả năng diễn đạt câu chuyện chưa được hoàn chỉnh, cậu bé đứt quãng kể chuyện xảy ra ngày hôm nay.
Sau khi nghe xong, Cố Hướng Kình mới hiểu được đại khái.
Hẳn là người nhà họ Vân mang Hạ Nguyên Đán đến bệnh viện tẩy đánh dấu và phá bỏ đứa bé trong bụng cậu.
Cố Hướng Kình nhíu chặt mày: “Vân Tử Thu đâu? Anh ta mặc kệ?”
Hạ Khang An bĩu môi, biểu cảm lập tức trở nên kích động: “Chú Vân đáng ghét nhất! Chú ấy không giúp chú út, còn giúp những người kia bắt nạt chú út. Chú ấy chính là đồ xấu xa!”
Vẻ mặt Cố Hướng Kình dần dần lạnh xuống, bàn tay buông thõng bên người siết vô cùng chặt.
Quả nhiên lại là Vân Tử Thu!
Sao Hạ Nguyên Đán lại dây dưa với loại cặn bã này!
Cố Hướng Kình cười xùy một tiếng, ánh mắt trở nên vô cùng lạnh lẽo.
Hạ Khang An khóc mệt rồi, nằm nhoài bên cạnh Hạ Nguyên Đán, yên tĩnh giống như một con thú cưng.
Cố Hướng Kình thở dài, vuốt ve khuôn mặt cậu bé hỏi: “Có đói bụng không?”
Hạ Khang An cẩn thận gật đầu, dáng vẻ dè dặt khiến người ta vô cùng đau lòng.
“Cháu đói bụng vì sao không nói? Nếu chú không hỏi, cháu muốn nhịn đói đến khi nào?”
Cố Hướng Kình vuốt tóc cậu bé: “Chờ ở đây, chú đi mua đồ ăn cho cháu.”
Hạ Khang An rất lễ phép nói cảm ơn: “Cảm ơn chú!”
Cố Hướng Kình: “Nhóc con cháu vẫn rất lễ phép.”
Nhà họ Cố không có trẻ nhỏ giống như Hạ Khang An, Cố Hướng Kình cũng không biết trẻ con tuổi này thích ăn cái gì, anh ta lái xe đến cửa hàng thức ăn nhanh gần đó, mua rất nhiều hamburger, khoai tây chiên, gà rán, còn mang về hai miếng bánh ngọt.