“Bà cụ, khi bác sĩ làm kiểm tra phát hiện Hạ Nguyên Đán mang thai rồi!”
Một câu nói giống như sét đánh vang dội bên tai bà cụ Vân, rất lâu sau bà ta vẫn chưa hoàn hồn.
Sao Hạ Nguyên Đán lại mang thai vào đúng lúc này?
Quản gia đợi bên ngoài xe rất lâu, mãi vẫn không thấy bà cụ Vân ra lệnh.
Ông ta thăm dò: “Bà cụ, bây giờ nên làm như thế nào? Bác sĩ vẫn chờ trong phòng phẫu thuật, nếu như muốn tẩy đánh dấu, vậy sẽ không giữ được đứa bé!”
Bà cụ Vân lộ vẻ do dự.
Đây chính là con nối dõi của nhà họ Vân, không thể cứ bỏ đi như vậy!
Im lặng hồi lâu, bà cụ Vân nói với quản gia: “Gọi điện thoại cho Tử Thu, bảo nó đến bệnh viện. Đứa bé là của nó, vậy để nó đưa ra quyết định.”
Cố Tư Mộng ngồi ở bên cạnh bà cụ, nghe thấy quyết định này thì lập tức căng thẳng: “Bà nội, nếu như cậu Vân tới, chắc chắn anh ấy sẽ giữ lại đứa bé này, đến lúc đó chắc chắn sẽ đón Hạ Nguyên Đán vào cửa. Hôn sự của bọn cháu…”
Sắc mặt của bà cụ Vân trầm xuống, cắt ngang lời cô ta: “Dù sao đây cũng là một sinh mạng, là con nối dõi của nhà họ Vân, sao có thể nói phá bỏ là phá bỏ. Nếu như cháu lo lắng về hôn sự, vậy cháu có thể yên tâm. Hôn sự đã định, sẽ không thay đổi.”
Sao Cố Tư Mộng có thể yên tâm?
Hạ Nguyên Đán sinh con, chẳng khác nào đã bước một chân vào cửa nhà họ Vân.
Cho dù Vân Tử Thu không cách nào kết hôn với cậu thì có đứa con ràng buộc, hai người vẫn có thể cặp kè với nhau.
Đến lúc đó bà cụ Vân sẽ chỉ mở một mắt nhắm một mắt.
Nhìn ra thái độ của bà cụ Vân, Cố Tư Mộng cũng không tiện tiếp tục dây dưa, cô ta lo sợ bất an ngồi ở bên cạnh, im lặng nghĩ đối sách.
Quản gia gọi điện thoại cho Vân Tử Thu, nói rõ tình huống của Hạ Nguyên Đán.
Vân Tử Thu vội vàng chạy tới.
Bà cụ Vân nhìn thấy anh thì giận không chịu nổi, dùng gậy gỗ đánh anh một cái, giọng điệu mang theo trách móc nghiêm khắc: “Xem chuyện hồ đồ cháu làm đi.”
Vân Tử Thu vội vàng hỏi: “Bà nội, Hạ Nguyên Đán thật sự mang thai rồi?”
Bà cụ Vân liếc mắt nhìn anh: “Sao cháu lại dây dưa với loại người này? Bây giờ cậu ta mang thai rồi, cháu nói phải làm gì đây?”
Vân Tử Thu nhíu mày: “Cháu cho em ấy uống thuốc rồi, sao em ấy còn có thể mang thai?”
Bà cụ Vân trầm giọng nói: “Cháu cho cậu ta uống thuốc gì? Có ảnh hưởng tới đứa bé không?”
Vân Tử Thu: “Thuốc tránh thai. Mỗi lần đều uống. Cháu không muốn em ấy mang thai, đương nhiên phải áp dụng biện pháp.”
Bà cụ Vân dí trán anh: “Cháu cho rằng lần nào loại thuốc này cũng có tác dụng.”
Vân Tử Thu im lặng không nói.
Đứa nhỏ này tới thật không đúng lúc, ít nhất cũng phải ba bốn tháng anh không thể chạm vào Hạ Nguyên Đán. Nhưng mà có đứa bé này, Hạ Nguyên Đán sẽ không náo loạn đòi rời khỏi anh nữa.
Bà cụ Vân đánh giá vẻ mặt của Vân Tử Thu, hỏi: “Cháu định làm như thế nào? Bà thấy cháu cũng không muốn đứa bé này, hay là bỏ đi. Để Hạ Nguyên Đán phá bỏ đứa bé rồi cho cậu ta một khoản tiền về quê sinh sống.”
“Không được!” Vân Tử Thu trầm giọng nói: “Nhất định phải giữ đứa bé lại.”
Cố Tư Mộng đứng ở một bên, nghe thấy rõ ràng cuộc đối thoại của hai người.
Sắc mặt cô ta lập tức trở nên trắng bệch, vẻ mặt đau khổ lên tiếng nói: “Bà nội, cháu thấy… cháu thấy hôn sự của cháu và cậu Vân coi như xong. Cậu Vân và ngài Hạ đã có con, đứa bé không thể không có một gia đình hoàn chỉnh.”
Nói xong lời cuối cùng, Cố Tư Mộng khóc nấc lên, tiếng khóc mang đầy nhẫn nhịn và ấm ức, khiến cho người thấy vô cùng đau lòng.
Hôn sự giữa hai nhà Vân – Cố đã công bố ra ngoài. Lúc này lộ ra scandal có con riêng, thật sự khiến nhà họ Cố mất mặt.
Bà cụ Vân có thể hiểu được ấm ức của Cố Tư Mộng, chồng chưa cưới của mình có con với người đàn ông khác, chuyện này ai mà chịu cho nổi?
Dù sao cũng là nhà họ Vân đuối lý, bà cụ Vân kéo tay Cố Tư Mộng, dịu dàng an ủi: “Tư Mộng à! Việc này là Tử Thu không đúng, nó quá mức hồ đồ! Hôn sự sẽ không có bất kỳ thay đổi nào, cháu là mợ chủ tương lai của nhà họ Vân mà bà nội nhìn trúng, bất kỳ người nào cũng không thể uy hϊếp địa vị của cháu.”
“Vân Tử Thu!” Bà cụ Vân dùng gậy gỗ đánh vào chân Vân Tử Thu, nghiêm nghị nói: “Còn không mau nhận lỗi với Tư Mộng, nếu không phải cháu hồ đồ, còn có thể gây ra nhiều chuyện như vậy sao?”
Vân Tử Thu không có tình cảm với Cố Tư Mộng, cũng chỉ là hôn nhân hình thức mà thôi.
Có mấy gia tộc lớn liên hôn là thật sự yêu nhau? Mặt ngoài thì chung sống hòa bình, thật ra bên trong là mỗi người một cuộc sống riêng.
Nhà họ Vân và nhà họ Cố liên hôn đã là ván đã đóng thuyền, Vân Tử Thu biết mình phản kháng thế nào cũng không hiệu quả, hơn nữa anh cũng không cần thiết phải phản kháng.
Anh không có đối tượng muốn kết hôn, kết hôn với ai chẳng như nhau. Có lẽ, Cố Tư Mộng là lựa chọn tốt nhất.
Vân Tử Thu đi đến trước mặt Cố Tư Mộng, thái độ vô cùng chân thành, nói: “Tư Mộng, việc này là tôi không đúng, xin lỗi cô.”
Anh trịnh trọng nói một tiếng ‘xin lỗi’, nhưng nơi đáy mắt không có chút xíu áy náy nào.
Cố Tư Mộng rất biết chừng biết mừng, cô ta đỏ mắt gật đầu, tỏ ra khéo hiểu lòng người nói: “Thoạt nhìn ngài Hạ vừa xinh đẹp vừa dịu ngoan, cậu Vân thích cũng là hợp tình hợp lý. Chỉ là cậu ta căn bản không đáng để anh thích… tôi biết mình không nên nói loại lời này, nhưng tôi không nhìn nổi cậu ta một chân đạp hai thuyền. Nếu như cậu ta thật lòng thích anh, muốn ở bên anh, tôi nhất định sẽ chúc phúc cho các anh, nhưng cậu ta còn dây dưa với anh trai tôi khi vẫn còn bên anh.”
Ban đầu Vân Tử Thu nghe thấy Cố Tư Mộng nói này nói nọ Hạ Nguyên Đán, trong lòng rất khó chịu, nhưng khi Cố Tư Mộng nhắc đến Cố Hướng Kình, anh nhíu chặt mày lại, ánh mắt trở nên tăm tối.