Một câu nói vang dội của Hạ Khang An khiến tất cả mọi người ở đây ngơ ngác.
Đặc biệt là Hạ Nguyên Đán, cơ thể cậu cứng đờ, hoang mang lo sợ không thôi.
Người phản ứng đầu tiên là Vân Tử Thu, anh nhíu chặt mày lại, ánh mắt âm trầm rơi xuống người Hạ Nguyên Đán: “Em là chú út của Hạ Khang An?”
Hạ Nguyên Đán ngập ngừng đứng đó, rất lâu sau mới nặn ra được một chữ: “Vâng!”
Sắc mặt Vân Tử Thu thay đổi, ánh mắt thâm thúy dò xét cậu và Hạ Khang An.
Hạ Nguyên Đán có thể cảm nhận được, bàn tay nắm lấy tay cậu của Vân Tử Thu đột nhiên siết chặt, sức lực mạnh mẽ giống như muốn bóp gãy cổ tay cậu.
Cậu đã có thể tưởng tượng ra tâm trạng của Vân Tử Thu.
Chắc chắn là vô cùng tức giận!
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Bà cụ Vân nghe thấy lời của Hạ Khang An, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Sao chú út của Hạ Khang An lại là Hạ Nguyên Đán?
“Khang An, cháu qua đây nói rõ ràng cho cụ nội biết.”
Bà cụ Vân gọi Hạ Khang An đến bên cạnh mình, chỉ vào Hạ Nguyên Đán hỏi: “Cậu ta thật sự là chú út của cháu?”
Hạ Khang An gật đầu: “Đúng vậy! Cụ nội, đó là chú út của cháu.”
Sắc mặt bà cụ Vân lập tức thay đổi: “Tử Thu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
Hạ Nguyên Đán là chú út của Hạ Khang An, Vân Tử Thu cũng vừa biết chuyện này.
Anh rời mắt khỏi người Hạ Nguyên Đán, nhìn về phía bà cụ Vân: “Bà nội, việc này cháu không kịp nói với bà. Nguyên Đán đúng là chú út của Khang An.”
Bà cụ Vân căm tức nhìn Hạ Nguyên Đán: “Anh trai cậu quyến dỗ Tử Thu, lén sinh con cho nó, bây giờ cậu cũng tới quyến dỗ Tử Thu. Rốt cuộc hai anh em các cậu đang rắp tâm làm gì? Ai nấy đều hèn hạ như vậy.”
Hạ Nguyên Đán mặt đỏ tới mang tai, cậu thất thanh hô lên: “Cháu không quyến rũ cậu Vân.”
Vân Tử Thu chủ động nói thích cậu, chủ động muốn ở bên cậu, chủ động đánh dấu cậu.
Nếu như không phải Vân Tử Thu chủ động, sao cậu dám ở bên Vân Tử Thu.
“Hạ Nguyên Đán, em bớt nói vài câu đi.” Vân Tử Thu quát Hạ Nguyên Đán, trong ánh mắt khϊếp sợ của cậu, lạnh giọng nói: “Em ra ngoài với anh, anh có lời muốn nói.”
Không đợi Hạ Nguyên Đán trả lời, Vân Tử Thu nói với bà cụ Vân: “Bà nội, cháu có lời muốn nói với Nguyên Đán, cháu đi trước.”
Trước khi đi, Vân Tử Thu phân phó quản gia: “Chăm sóc cậu chủ nhỏ cho tốt.”
Hạ Nguyên Đán đột nhiên trừng to hai mắt, không thể tin nổi nhìn người đàn ông bên cạnh.
Vân Tử Thu cho người khống chế Hạ Khang An, rốt cuộc anh muốn làm gì?
Vân Tử Thu mang Hạ Nguyên Đán ra khỏi đại trạch nhà họ Vân, nhét cậu vào trong xe.
Sắc mặt anh âm u lạnh lẽo.
Hạ Nguyên Đán còn chưa kịp thắt dây an toàn, Vân Tử Thu đã khởi động xe hơi.
Xe con tính năng tốt tăng nhanh tốc độ, khi lao đi, Hạ Nguyên Đán suýt nữa ngã nhào ra xe.
Khó khăn lắm mới ổn định lại cơ thể, xe con lại rầm rầm dừng ở bên đường tối tăm.
Không đợi Hạ Nguyên Đán hoàn hồn, bàn tay rộng lớn của người đàn ông đã ôm lấy vai cậu, ấn cậu ngồi yên trên ghế da.
Tiếng nói âm trầm của Vân Tử Thu ập xuống: “Hạ Khang An có phải con trai tôi không?”
“Không phải!” Hạ Nguyên Đán thốt ra.
“Không phải?” Đôi mắt sắc bén của Vân Tử Thu nhìn thẳng vào mắt Hạ Nguyên Đán: “Thằng bé không phải con trai em sinh cho tôi sao?”
Nếu như trước ngày hôm nay Vân Tử Thu hỏi cậu như vậy, cậu sẽ không chút do dự nói ra: “Đúng vậy.”
Nhưng những lời Vân Tử Thu vừa nói đã tổn thương cậu sâu sắc.
Hạ Nguyên Đán không còn dám tin tưởng anh nữa.
Cậu đã mất cả trái tim, không thể mất luôn con trai.
“Hạ Khang An là con trai của anh trai tôi, là anh trai và chị dâu tôi sinh.” Hạ Nguyên Đán gằn từng chữ: “Không tin anh có thể phái người đến thôn điều tra.”
Thoạt nghe giọng điệu của cậu vô cùng chắc chắn, nhưng ngón tay níu chặt vạt áo lại để lộ căng thẳng dưới đáy lòng cậu.
Vân Tử Thu nhìn chằm chằm cậu rất lâu, cẩn thận nhớ lại từng ly từng tí khi hai người ở bên nhau vào bốn năm trước.
Bọn họ ở bên nhau hơn ba tháng, mỗi một lần anh đều dùng bao.
Hạ Nguyên Đán không thể nào mang thai.
Nếu như Hạ Nguyên Đán mang thai, không có lý do gì không tìm đến anh. Dùng đứa bé này uy hϊếp anh, ít nhiều gì cũng có thể vơ vét chút lợi ích từ chỗ của anh.
Dù sao Hạ Nguyên Đán cũng là vì tiền nên mới làm người tình của anh.
Sao có thể lén sinh con ra, nuôi ở bên mình nhiều năm như vậy?
Hạ Khang An gọi cậu là ‘chú’ chứ không phải ‘ba’, chắc hẳn hai người chỉ là chú cháu.
Vân Tử Thu buông Hạ Nguyên Đán ra, vẻ mặt u ám, trong đôi mắt màu đen kia không có một tia sáng.
“Hôm nay em đã nói gì với bà nội tôi?”
Vẻ mặt Hạ Nguyên Đán cứng lại, cậu khẽ cắn môi, mắt đỏ bừng nói: “Cậu Vân, tại sao anh lại nói chúng ta chỉ là bạn bè bình thường?”
“Về sau đừng nói bậy nói bạ ở bên ngoài, nhớ kỹ, ở trước mặt người ngoài, chúng ta chỉ là bạn bè bình thường.”
Lời nói của Vân Tử Thu khiến Hạ Nguyên Đán đột nhiên trợn tròn hai mắt, cậu thất thanh la lên: “Vì sao? Anh nói anh thích tôi! Anh còn nói…”
Hạ Nguyên Đán còn chưa nói dứt lời đã bị Vân Tử Thu thô bạo cắt ngang: “Tôi thích em thì thế nào? Em có thân phận gì, chính em còn không rõ ràng sao?”
“Tôi…” Hạ Nguyên Đán nghẹn ngào, toàn thân cậu run rẩy, giống như lá cây chập chờn trong gió lớn.
Trong giọng nói của Vân Tử Thu lộ rõ vẻ khinh miệt, khiến cậu muốn lừa mình dối người cũng không được. Trong khoảng thời gian bên nhau này, cậu vẫn luôn không muốn nghĩ đến chênh lệch giữa hai người bọn họ. Cậu đang trốn tránh, đang tự lừa dối bản thân, nhưng bây giờ Vân Tử Thu tàn nhẫn bày sự thật ra trước mặt cậu, khiến cậu không cách nào trốn tránh nữa.
Cuối cùng cậu cũng nhận ra, yêu thích của Vân Tử Thu cũng chỉ là hứng khởi nhất thời mà thôi.