Sắc mặt Hạ Nguyên Đán trắng bệch, nhất thời luống cuống tay chân nói: “Tử Thu, em… em không phải không tin anh. Chỉ là… chỉ là em không hiểu.”
“Em không hiểu?” Sắc mặt Vân Tử Thu âm trầm, giọng điệu còn lạnh lẽo hơn ban đầu: “Anh đã làm rõ ràng như vậy mà em còn không hiểu? Em cho rằng tùy tiện người nào cũng xứng để anh đánh dấu sao? Anh một lòng một dạ đối xử tốt với em, vậy mà em còn nghi ngờ anh. Xem ra chúng ta thật sự không thích hợp.”
“Không phải…” Vành mắt Hạ Nguyên Đán đỏ lên, lôi kéo cánh tay Vân Tử Thu, cẩn thận dè dặt nói: “Em không nghi ngờ anh, thật sự không. Tử Thu, anh đừng nóng giận! Em xin lỗi anh!”
Sắc mặt Vân Tử Thu không hề dịu xuống, trong ánh mắt lạnh như băng của anh không có lấy một tia sáng.
Vân Tử Thu như thế này khiến đáy lòng Hạ Nguyên Đán vừa sợ hãi vừa khó chịu, cậu thật sự sợ Vân Tử Thu sẽ chia tay cậu.
“Em uống thuốc, bây giờ em lập tức uống.”
Hạ Nguyên Đán mở hộp ra, cho viên thuốc vào trong miệng.
Thuốc rất đắng, cảm giác đắng chát chạy từ cổ họng vào tận đáy lòng.
Trong lòng Hạ Nguyên Đán tràn đầy đắng chát, cậu cúi thấp đầu, trong mắt phủ đầy tơ máu.
Cậu càng ngày càng không hiểu, rốt cuộc quan hệ giữa cậu và Vân Tử Thu là như thế nào?
Nếu như là quan hệ người yêu bình thường, tại sao Vân Tử Thu lại muốn cậu uống thuốc tránh thai.
Sợ cậu mang thai rồi sẽ bám dính lấy anh sao?
Hạ Nguyên Đán vốn muốn nói chuyện của Hạ Khang An cho anh biết, nhưng bây giờ càng khó mở miệng.
Đã đạt được mục đích, sắc mặt Vân Tử Thu hòa hoãn hơn rất nhiều.
Thấy sắc mặt Hạ Nguyên Đán tái nhợt, biết trong lòng cậu không thoải mái. Vân Tử Thu vốn không muốn an ủi cậu, nhưng nhớ tới bây giờ mình còn hứng thú với Hạ Nguyên Đán, không thể tổn thương người ta quá mức.
Vân Tử Thu ôm Hạ Nguyên Đán, an ủi cho có: “Chúng ta vừa ở bên nhau, bây giờ còn quá sớm để có con cái. Gần đây anh có rất nhiều cuộc xã giao, hút thuốc uống rượu là không thể tránh được, không thể có con trong tình huống thế này. Em cũng không muốn con của chúng ta không khỏe mạnh, phải không?”
Hạ Nguyên Đán vùi đầu vào trong ngực anh, gật đầu: “Em biết! Em không trách anh. Vừa rồi chuyện xảy ra quá đột ngột, em cho rằng… cho rằng anh không muốn em sinh con cho anh.”
Ánh mắt Vân Tử Thu lấp lóe: “Chúng ta ở bên nhau chưa lâu, bây giờ vẫn còn quá sớm để nhắc tới chuyện con cái.”
Hạ Nguyên Đán biết không thể nóng vội, cần cho Vân Tử Thu một thời gian nhất định để thích ứng.
“Tử Thu, em biết rồi! Đợi khi nào anh muốn có con, chúng ta lại nói chuyện này tiếp.”
Vân Tử Thu nhéo má cậu: “Ăn cơm đi! Chắc em cũng đói bụng rồi.”
Hạ Nguyên Đán đi vào nhà ăn cùng anh.
Hạ Nguyên Đán ở trong phòng tổng thống của khách sạn ba ngày, ba ngày này, cậu và Vân Tử Thu gần như dành hết thời gian ở trên giường.
Vân Tử Thu lộ ra hứng thú cực lớn đối với cơ thể cậu, mỗi một vị trí trong căn phòng, bọn họ đều thử làm một lượt.
Hai người làm rất nhiều lần, nhưng Vân Tử Thu đều không đeo bao, sau khi xong rồi, Hạ Nguyên Đán sẽ uống thuốc tránh thai.
Ba ngày sau, Vân Tử Thu bị một cuộc điện thoại gọi đi.
Hạ Nguyên Đán cũng rời khỏi khách sạn.
Sau khi nghỉ ngơi đủ rồi, Hạ Nguyên Đán đi tới quán trà.
Trần Ân phát hiện cậu bị đánh dấu, cười đến là sâu xa: “Nguyên Đán, không ngờ cậu và cậu Vân lại là quan hệ đó.”
Hạ Nguyên Đán xấu hổ mỉm cười: “Chúng tôi vừa ở cùng nhau, không kịp nói với anh.”
“Nguyên Đán, về sau đi theo cậu Vân, chắc chắn anh ta sẽ không bạc đãi cậu. Vơ vét chút tiền trên người anh ta lời hơn cậu bán lá trà nhiều. Con người đó, nghĩ thoáng ra mới có thể sống tốt hơn. Trước kia cậu chính là quá mức cố chấp.”
Lời nói của Trần Ân khiến Hạ Nguyên Đán cảm thấy vô cùng khó chịu, cậu chỉ cười ngây ngô hai tiếng, cũng không biết nên nói tiếp như thế nào.
Cậu ở bên Vân Tử Thu, hoàn toàn không phải vì tiền.
Nhưng mà trong mắt người ngoài, cậu chính là kiểu người ham mê vật chất.
Cuộc trò chuyện khiến đáy lòng Hạ Nguyên Đán rất không thoải mái, cả ngày làm việc đều mất tập trung.
Buổi tối tan làm, cậu ra khỏi quán trà, chuẩn bị ngồi tàu điện ngầm trở về khách sạn.
Một chiếc xe con màu đen dừng trước mặt cậu, tài xế từ trong xe đi ra, hơi cúi đầu nói: “Xin chào! Xin hỏi có phải là Hạ Nguyên Đán, ngài Hạ không?”
Hạ Nguyên Đán: “Xin chào! Tôi là Hạ Nguyên Đán, ông là?”
Tài xế: “Tôi là tài xế của nhà họ Vân, bà cụ Vân muốn gặp ngài, làm phiền đi với tôi một chuyến.”
Hạ Nguyên Đán hoang mang lo sợ: “Vì sao bà cụ Vân muốn gặp tôi?”
“Tôi cũng không rõ!” Tài xế mở cửa xe: “Mời ngài lên xe.”
“Tôi… tôi không biết ông! Tôi cũng không biết bà cụ Vân. Chuyện này tôi cần hỏi cậu Vân trước đã.”
Hạ Nguyên Đán vừa lấy điện thoại di động ra, còn chưa kịp bấm số của Vân Tử Thu, hai vệ sĩ đã vây lấy cậu, nhanh chóng cướp điện thoại di động của cậu.
“Các anh trả điện thoại cho tôi.”
Hạ Nguyên Đán muốn cướp lại điện thoại di động, nhưng vệ sĩ cao lớn cường tráng, cậu căn bản không cách nào chống chọi.
Vệ sĩ đẩy Hạ Nguyên Đán vào trong xe, cửa xe con đóng chặt lại.
Xe con dừng ở trước cửa đại trạch nhà họ Vân, vệ sĩ một trái một phải giữ lấy Hạ Nguyên Đán, đưa cậu vào phòng khách của đại trạch.
Phòng khách rộng rãi nguy nga tráng lệ, một bà lão tóc đã hoa râm ngồi trên ghế sofa gỗ hoa lê, bên cạnh bà ta là một cô gái trẻ tuổi.
Ánh mắt bà cụ Vân sắc bén, trong tay chống gậy gỗ đầu rồng. Đôi mắt u ám nhìn chằm chằm Hạ Nguyên Đán, trong mắt không có chút tia sáng nào.
Trong phòng khách lặng ngắt như tờ, không khí xung quanh cũng trở nên mỏng manh.
Hạ Nguyên Đán không dám thở mạnh, cúi đầu, lo sợ bất an đứng đó.
Ánh mắt dò xét của bà cụ Vân rơi xuống người cậu, nhìn một lượt từ trên xuống dưới, sắc mặt càng ngày càng khó coi.
Trên người Hạ Nguyên Đán ngập tràn mùi pheromone của Vân Tử Thu, rất rõ ràng, cậu bị Vân Tử Thu đánh dấu rồi.
“Cậu chính là Hạ Nguyên Đán?”
Bà cụ Vân chậm rãi lên tiếng, trong giọng nói ngập tràn uy áp.
Hạ Nguyên Đán nhỏ giọng nói: “Bà cụ, chào bà! Cháu là Hạ Nguyên Đán.”
“Hôm nay tôi mời cậu đến đây là có lời muốn nói với cậu.”
Bà cụ Vân liếc mắt ra hiệu cho quản gia.
Quản gia lấy một tấm thẻ ra để lên bàn.