Chạn Vương Làm Vợ

Ngoại Truyện 2

Đào Đào gọi video chat sεメ với ba anh chồng, tự thủ da^ʍ xoa vυ' cọ l*и

Trần Đào ngấm men say mơ màng rửa mặt, leo lên giường nằm, sau đó cầm lấy di động đã được sạc đầy lên, phát hiện màn hình điện thoại bị khủng bố, hiện mấy chục cuộc gọi nhỡ, anh bấm gọi lại số bị nhỡ gần nhất, chuông vừa đổ, đầu dây bên kia đã bắt máy.

"Alo, Đào Đào?" Giọng của Trương Nghiêu vang lên, ngay sau đó là tiếng hét của Dịch Gia Niên, "Vợ muốn làm phản đúng không? Đi một cái là không thèm nghe máy luôn, em tưởng anh chết ở trên đường luôn rồi!"

Trần Đào giơ điện thoại ra xa, nhíu nhíu mày, giọng điệu say mèm, "Em quát anh à, đồ đáng ghét."

"Anh còn dám trả treo hả, vì sao không nghe máy? Anh đã hứa đến nơi thì gọi điện cho bọn em mà?" Dịch Gia Niên nổi giận đùng đùng.

Trần Đào tiếp tục trả lời một nẻo, giọng ồm ồm, "Em này nói năng thô lỗ thế, tự dưng cáu gắt với anh."

"Hả! Anh..." Vinh Huyên ngăn Dịch Gia Niên, không cho hai người ông nói gà bà nói vịt nữa, y bảo Trương Nghiêu cúp máy, sau đó lập tức dùng di động gọi video cho anh.

Trần Đào tiện tay bấm nghe, màn hình xuất hiện một gương mặt đỏ bừng, ánh mắt mê mang, anh cầm di động quơ quơ, nhìn thấy các em yêu thì gọi chồng ơi, thanh âm khàn khàn nam tính, giọng nói nhỏ nhẹ, âm cuối vô thức kéo dài như đang làm nũng, ngọt ngào mềm mại vô cùng, chỉ một tiếng chồng đã khiến Dịch Gia Niên như được nếm mật, đầu lưỡi tê dại, không giận nổi nữa.

"Anh yêu uống rượu à?" Vinh Huyên thấy anh về nhà an toàn, cũng không tính chia sẻ anh cho hai ông bạn, ôm điện thoại chui tọt vào phòng.

"Ừm." Trần Đào ngoan ngoãn gật đầu.

Vinh Huyên lại hỏi anh, "Sao lúc nãy anh không nghe máy?"

Y vừa hỏi xong, Trần Đào đã hồi tưởng lại một ngày vất vả, đầu tiên là sáng sớm bị ȶᏂασ mềm chân, làm lỡ chuyến bay phí một tấm vé, sau đó vì thấy mình quá tà da^ʍ nên không dám cởϊ áσ lông, cả người nóng hừng hực, rồi hành lý cồng kềnh không có ai xách giúp, xe buýt về quê thì chật chội, cuối cùng còn bị mẹ mắng không chịu dẫn người yêu về nhà.

Anh kiếm đâu ra bạn gái bây giờ, từ ngày chia tay với Hoàng Đan Đan, Trần Đào bị ba tên đàn ông giữ như giữ vàng, chẳng còn chút không gian riêng tư nào, vì có tận ba cây hàng nhưng chỉ có một bao dươиɠ ѵậŧ, trong khi bọn họ luân phiên nghỉ ngơi, anh phải gồng gánh ủ ©ôи ŧɧịt̠ cho cả ba, không còn thời gian hẹn hò với những cô gái khác. Thi thoảng ba người sẽ dẫn anh đi chơi, Trần Đào được trải nghiệm thú vui của giới thượng lưu, từ đua xe đến cưỡi ngựa rồi trượt băng các kiểu, tuy nhiên dù chơi trò nào, kết cục cũng sẽ dẫn đến bú √υ' ȶᏂασ l*и, anh mặc đồ đông dày cộp cũng không thoát được cảnh bị giã.

Nghĩ một hồi, Trần Đào tủi thân, mặt nhăn mày nhó, lải nhải kể lể với Vinh Huyên, nhưng rượu khiến anh không tập trung suy nghĩ được, lúc thì trách bọn họ ȶᏂασ nát l*и anh, lúc thì chê xe buýt chật chội, nói nói rồi khóc luôn, tất cả là tại ba người, hại anh về nhà bị mẹ mắng.

Vinh Huyên nghe chả hiểu mô tê gì nhưng vẫn chờ Trần Đào nói, nghe xong thì xuýt xoa đau lòng, "Tội Đào Đào ghê, để chồng thơm thơm nào."

"Ưʍ..." Lông mi Trần Đào còn vương nước mắt, chu môi cách màn hình hôn Vinh Huyên chụt chụt.

"Anh có nhớ chồng không?" Vinh Huyên lại hỏi.

Nếu là lúc trước, Trần Đào sẽ mạnh miệng nói không nhớ, phải bị ©ôи ŧɧịt̠ bự nện l*и mới ngoan ngoãn, nhưng bây giờ anh đang say, cộng với cảm xúc ấm ức dồn nén cả ngày, được Vinh Huyên dịu dàng an ủi như vậy, anh thật thà đáp lại, "Nhớ chồng lắm."

Giọng nói ngọt ngào làm trái tim Vinh Huyên mềm nhũn, y lại nhẹ nhàng hỏi tiếp: "Chỗ nào nhớ thế ạ? Vυ' của vợ nhớ em, hay là l*и của vợ nhớ em?"

Thanh âm trầm thấp gợi cảm lờn vờn quanh tai Trần Đào, lời ám chỉ tục tĩu khiến núʍ ѵú anh vô thức dựng lên, phần ngực áo vốn đã tạo thành đường cong tròn trịa giờ lại đỉnh thêm hai đồi nhọn nho nhỏ, l*и múp phía dưới bắt đầu chảy nước, qυầи ɭóŧ dính sát mu l*и phình phình.

Thường ngày anh không mặc nội y, chiếc quần tứ giác truyền thống này là các chồng mặc cho anh, ba người sợ không có họ ở bên thì l*и da^ʍ của Trần Đào sẽ bị kẻ xấu sàm sỡ.

"Ừm..." Trần Đào nằm trên giường, một tay giơ di động, một tay trườn theo cơ bụng xoa bóp bầu vυ', làm dịu cảm giác khát khao bứt rứt.

"Nhớ hết, l*и da^ʍ muốn ăn ©ôи ŧɧịt̠ bự của chồng, vυ' muốn được chồng bú..." Anh run rẩy trả lời, kích động cọ cọ đôi chân săn chắc, hai múi thịt phì nộn chà xát, "Chồng ơi, l*и lại ướt rồi..."

"Thế à? Cho chồng ngắm được không?" Yết hầu Vinh Huyên lên xuống, y nuốt nước miếng.

"Được..." Men rượu và men tình làm Trần Đào ngoan ngoãn, dưới ánh sáng màn hình mờ nhạt, anh bật đèn ngủ ở đầu giường lên, bắp đùi cựa quậy tụt quần dài và qυầи ɭóŧ xuống đầu gối, sau đó đặt di động vào giữa hai đùi đang banh rộng.

Đóa hồng ngâm sương nở rộ trước mắt Vinh Huyên, phần nhụy đang rỉ mật trong suốt, mấp máy chào hỏi y dưới ánh đèn.

Vinh Huyên thở mạnh, kí©ɧ ŧɧí©ɧ móc dươиɠ ѵậŧ ra, vừa ngắm l*и da^ʍ của anh yêu vừa tuốt, "L*и của vợ đẹp quá, ©ôи ŧɧịt̠ bự của chồng không nhịn nổi nữa, muốn giã l*и vợ..."

"Ưm a..." Trần Đào rên la, cả người run lên, "Ngứa l*и quá... Muốn ©ôи ŧɧịt̠ bự gãi ngứa cho anh..."

"Anh yêu, anh cắm ngón tay vào đi, l*и da^ʍ đang thèm phát khóc kìa..." Vinh Huyên dụ dỗ.

Trần Đào thường ngày có ba người đàn ông ở bên nên không cần thủ da^ʍ, y nói vậy anh không biết phải làm sao, đầu ngón tay do dự vân vê mép l*и, dè chừng hỏi, "Cắm, cắm vào á?"

"Cắm vào đi anh, l*и da^ʍ của Đào Đào giỏi lắm, ©ôи ŧɧịt̠ bự cỡ nào cũng nuốt được, Đào Đào cắm cả bàn tay vào cũng được nữa..."

Ưʍ... Chồng khen l*и của mình giỏi, Trần Đào cảm thấy ngọt ngào, nghe lời chụm bốn ngón tay lại, chọc thẳng vào cửa l*и.

"A a a... Chồng bự quá..."

Camera di động tỉ mỉ ghi lại từng khoảnh khắc của Trần Đào, cảnh anh dang rộng hai chân, cảnh bốn ngón tay thọc vào khe l*и đâm thụt nhóp nhép, Vinh Huyên hưng phấn hít sâu, bàn tay tuốt dươиɠ ѵậŧ tăng tốc.

Chờ y sục ©ôи ŧɧịt̠ xuất tinh xong, nước mật của Trần Đào đã thấm đẫm ngón tay, sau đó Vinh Huyên phải tắt điện thoại đi vì Dịch Gia Niên và Trương Nghiêu đang nổi điên cào cửa.

Vinh Huyên vừa tắt máy, Dịch Gia Niên đã lập tức gọi video cho anh, điện thoại vừa kết nối, đập vào mắt gã là một cái l*и quyến rũ mềm mại, khe l*и mấp máy gặm cắn các ngón tay, lúc tay rút ra còn kéo theo vách thịt đỏ hồng, sau đó lại cắm vào trong.

Mắt Dịch Gia Niên đỏ au, thèm khát cầu xin vợ yêu cho em liếʍ l*и, Trần Đào phát nứиɠ, đặt điện thoại trên giường, dùng giá chống rồi đưa tay banh mông ra, để chồng trẻ ngắm l*и da^ʍ nhễu nhại, "Chồng... Liếʍ l*и anh đi..."

Dịch Gia Niên thè lưỡi quấy đảo không khí, dường như đang đào vét vách l*и ấm áp, giọng mũi nghẹn ngào, môi l*и Trần Đào run rẩy trong không khí, vùng quê ở Tây Nam không có máy sưởi để dùng, gió mùa lạnh lẽo len qua cửa l*и ùa thẳng vào bên trong âʍ đa͙σ, Trần Đào run bần bật, chỉ có nước l*и chảy róc rách nãy giờ là ấm áp.

Lúc Trương Nghiêu gọi video tới, anh vén sẵn áo qua ngực, đặt điện thoại ngay trước hai vυ' mật đẫy đà của mình rồi mới bấm nghe, ngọt ngào mời chồng yêu ăn vυ'.

Dươиɠ ѵậŧ gã đàn ông cứng ngắc, thở hổn hển bảo anh kéo núʍ ѵú cho hắn xem, Trần Đào nghe lời kéo dài núʍ ѵú đỏ tươi về phía màn hình, viên thịt béo mập mềm mại co dãn, có thể véo rất dài, thẳng đến khi Trần Đào chịu hết nổi mới thả tay ra, lúc bắn về núʍ ѵú còn rung rung trên đồi thịt.

"Hình như núʍ ѵú trướng to hơn thì phải, anh có tự bóρ ѵú không?"

"Không, không có... Vì sáng nay mới bị chồng bú √υ' đấy..."

"Ăn từ sáng mà giờ còn vểnh, vợ da^ʍ ghê ha?"

"Không có da^ʍ... Ha ah... Vì vυ' muốn chồng..."

"Muốn chồng làm gì?"

"Ưʍ... Muốn... Muốn chồng bú √υ' của anh, núʍ ѵú trướng quá, muốn chồng nhai nhai..."

Thẳng đến khi anh không thể chống cự lại men say nữa, chiếc di động rơi xuống, Trần Đào mơ màng chìm vào mộng đẹp, anh không tắt máy, thế là Trương Nghiêu còn nghe được tiếng ngáy khe khẽ của anh.

Chat sεメ ở vùng quê lạnh trong điều kiện không có máy sưởi, hậu quả là Trần Đào ốm ngay hôm giao thừa, từ lúc rời giường đã hắt hơi liên tục, lúc đi chúc tết với ba mẹ, họ hàng còn trêu anh, chắc là ở thành phố có người nhớ đến Trần Đào đấy, anh bối rối, mẹ anh thậm chí còn tiếp lời, đâu có đâu, giờ vẫn đang độc thân đây này, không biết khi nào mới kiếm được cho tôi một cô con dâu để còn bế cháu nữa.

Dân sống ở quê ai cũng biết mặt nhau, người họ hàng lập tức nói, có một nhà khác cũng có con gái học đại học và làm việc ở thành phố, hay là nhân dịp này cho hai cháu gặp mặt làm quen thử.

Mẹ Trần Đào trách móc anh, ở quê chẳng có ai đến từng tuổi này mà chưa kết hôn, nhưng lòng bà thương Trần Đào lắm, từ khi con trai đi làm gửi tiền cho họ, ba mẹ Trần Đào có thể sửa sang lại nhà cửa, Trần Đào học đại học danh tiếng, công việc ở thành phố ổn định, mấy năm qua có rất nhiều người đến làm mai, nhưng bà từ chối hết, bà không thích gái quê, chỉ mong con mình cưới gái thành phố có tiền có của.

Bây giờ thấy Trần Đào đã 30 rồi mà vẫn chưa có tin vui, bà hơi sốt ruột, không câu nệ giàu nghèo nữa, chỉ cần công việc và ngoại hình xứng đôi vừa lứa với con trai mình là đủ, bà đồng ý để hai anh chị gặp mặt, thế là bà bảo Trần Đào ngồi chờ ở nhà họ hàng, còn mình sang nhà bên kia ngắm cô này trước, thấy ưng bụng mới dắt anh qua.

Ở quê đi chúc tết và thăm họ hàng xong thì về nhà ăn cơm, buổi tối Trần Đào và ba mẹ vừa ăn cơm vừa xem hài tết, các chồng lại gọi điện cho anh, Trần Đào bước ra ngoài nghe máy, khi bọn họ hỏi hôm nay anh làm gì, anh thật thà trả lời đi chúc tết họ hàng và xem mắt.

"Hả? Đi xem mắt?!" Dịch Gia Niên sửng sốt rống lên, "Anh chết chắc rồi! Anh cứ đợi đấy!"