Giải quyết chào cờ, dâng bào ngư làm bữa sáng rồi nắc nhau trong phòng khách, suýt thì bị muộn chuyến bay
Lời tác giả: Chúc mừng năm mới
-------------------------------------
Không gì có thể ngăn cản chạn vương hiếu thảo về quê ăn tết, anh đã đặt mua một đống quà mang về quê, bởi vì đường xá xa xôi, anh chỉ đặt mấy thứ dễ mang đi như đông trùng hạ thảo rồi thực phẩm chức năng này nọ, sau đó ra ngân hàng rút vài vạn tiền mặt, tuy bây giờ có thể chuyển khoản, nhưng lúc về quê lì xì cho ba mẹ trước mặt bà con họ hàng, lại còn tặng phong bao dày cộp thì sẽ rất vẻ vang, vài vạn hiện tại đối với giám đốc Trần không còn là vấn đề nữa, ba mẹ cực khổ nuôi dưỡng anh, giờ là lúc anh cần báo hiếu.
Bên này anh hí hửng sắm sửa chuẩn bị về nhà, bên kia ba anh chồng trẻ lại rất không hài lòng, bọn họ sinh ra trong danh gia vọng tộc, lớn lên ở thành thị, họ hàng toàn định cư ở nước ngoài, không quá thân thiết, thế nên ba người đã đặt một chiếc villa ở Maldives, tính đưa Trần Đào tới đảo phía nam ăn tết, ôn lại những ngày tháng làʍ t̠ìиɦ đê mê trên đảo hồi trước.
Hòn đảo của Vinh Huyên cũng nằm trên biển nhưng vẫn khá lạnh so với các đảo nằm gần xích đạo, bọn họ sợ mây mưa bên ngoài sẽ làm Trần Đào cảm lạnh, anh yêu bây giờ kiều khí vô cùng, đau đầu một tí mà làm như trời sập, không cho ôm không cho yêu, miệng không cho hôn, vυ' với l*и cũng không được sờ chứ, chưa kể cᏂị©Ꮒ xoạc, bọn họ phải ôm dỗ, hầu hạ anh thoải hết bệnh thì Trần Đào mới dịu ngoan muốn ©ôи ŧɧịt̠ bự của chồng yêu, nếu không anh sẽ khóc sướt mướt, trách móc bọn họ thô lỗ vô nhân đạo.
Bây giờ anh khôn khéo hơn nhiều, chồng nào hung dữ với anh thì anh sẽ tìm chồng khác để làm nũng, tóm lại là tìm chỗ dựa, sau đó cho người ta ăn dấm tức đỏ mắt.
Tóm lại, dù ba người có chuẩn bị kĩ lưỡng đến mấy, tâng bốc Maldives hoành tráng cỡ nào, cũng không thể lay động được quyết tâm về quê ăn tết của Trần Đào.
Bị các chồng kì kèo đau đầu, anh che tai xoay người không để ý đến bọn họ nữa, giận dỗi nói cả năm anh mới được về thăm nhà một lần, các em có nói gì anh cũng không nghe đâu.
Biết làm sao bây giờ? Nếu là lúc mới quen nhau, bọn họ sẽ cứng rắn trói anh vác lên máy bay, nhưng bây giờ thì không nỡ, đành phải chịu thua.
Trần Đào quê ở Tây Nam, chuyến bay sẽ khởi hành vào 10 giờ sáng. Từ khi có tiền, anh sống xa xỉ hơn, đặt hẳn vé hạng VIP nên không cần đến sân bay quá sớm.
Nhưng dù anh muốn ngủ nhiều một chút, Trần Đào vẫn bị nắc tỉnh, đêm qua anh ủ dươиɠ ѵậŧ của Vinh Huyên để đi ngủ, mùa đông trời lạnh, lúc anh bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ từ bên dưới đánh thức, Trần Đào mơ màng nhìn sắc trời, không đoán được bây giờ là mấy giờ, chỉ biết là rất buồn ngủ, anh kéo chăn quờ quạng chân, trách móc Vinh Huyên sao làm sớm thế, đêm qua chưa thỏa mãn à?
Vinh Huyên thơm thơm má anh, hỏi anh về quê chơi mấy ngày, anh dạng chân cho chồng ȶᏂασ, mềm mại nói đương nhiên là bảy ngày rồi.
Lâu quá.
Vinh Huyên luyến tiếc, dươиɠ ѵậŧ vùi sâu trong túi ủ không chịu chui ra, muốn dụ anh về sớm mấy ngày, nhưng Trần Đào đã quyết tâm, dù bị ȶᏂασ nước nôi lênh láng cũng không chịu nhả, còn co rút vách l*и bơm tϊиɧ ɖϊ©h͙ của chồng ra ngoài.
Vinh Huyên không còn cách nào khác đành phải bế anh đi tắm rửa, bị Trần Đào giục nhanh tay lên, không được dùng ©ôи ŧɧịt̠ chà l*и.
Tắm rửa sạch sẽ xong, anh không thèm mặc quần áo, cứ thả rông lắc mông đi đến phòng ăn, Dịch Gia Niên đã chờ sẵn ở đó, anh bò lên bàn ăn, ngồi đối mặt với gã ta, vươn ngón tay banh mép l*и phấn nộn sang hai bên, mời chồng yêu thưởng thức da^ʍ bào sáng sớm.
Dịch Gia Niên quá yêu l*и của anh, gã đã sớm thỏa thuận với Trần Đào, nếu không cho gã ăn no thì Dịch Gia Niên sẽ không để anh rời đi nhiều ngày như vậy, Trần Đào bó tay nên đành nghe theo, chỉ hy vọng mình ngoan ngoãn thì Dịch Gia Niên sẽ mau chóng thỏa mãn.
Gã thèm thuồng nhéo mông anh, gương mặt đẹp như hoa vùi vào háng Trần Đào, nhìn qua rất biếи ŧɦái, Trần Đào phun nước da^ʍ, ôm đầu Dịch Gia Niên, mông hơi hẩy lên trên, dí bào ngư tẩm mật vào miệng tên đàn ông.
Anh bị bú l*и phát nứиɠ, cửa l*и chảy nước róc rách, Trần Đào rùng mình vặn vẹo người, Dịch Gia Niên cứ quấn lấy môi l*и phì nộn không chịu buông, dù anh có cựa quậy thế nào, đầu lưỡi gã vẫn cứ dính chặt lên khe l*и nhầy nhụa.
Nước l*и thơm ngọt uống hoài không chán, Dịch Gia Niên cầm tuýp sữa đặc dí vào l*и Trần Đào, bóp thật mạnh, sữa đặc chảy xuống sền sệt, trét khắp l*и anh, sau đó gã cúi đầu vói lưỡi vào cửa động điên cuồng khuấy đảo, cẩn thận liếʍ sạch sữa dính trên thịt l*и, hai múi thịt mấp máy co rút, ứa nước sốt ngọt ngào.
Mông Trần Đào vô thức đẩy lên cao, miệng Dịch Gia Niên ngoạm trọn môi l*и anh, suồng sã bú ɭϊếʍ l*и mật trên bàn cơm, từng ngụm từng ngụm hút bào ngư sụt sụt, tiếng nước vang lên khắp phòng.
"A... A... Chồng đừng bú nữa, anh muộn giờ mất..." Kim đồng hồ trên tường chỉ vào số tám, Trần Đào cuống quít năn nỉ.
Dịch Gia Niên vẫn chưa ăn no, chóp mũi thậm chí còn đè nghiến mép l*и anh, miệng hôn cửa l*и chụt chụt, Trần Đào tận hưởng kɧoáı ©ảʍ được liếʍ l*и, đồng thời lo lắng sẽ bị muộn chuyến bay, anh hoảng loạn, tiếng rêи ɾỉ xen lẫn tiếng nức nở.
Vinh Huyên phải đến giúp anh, y kẹp nách Trần Đào giải thoát anh khỏi cái mồm của Dịch Gia Niên rồi thả anh xuống đất, Trần Đào thở hồng hộc dựa người vào bàn cơm, khép chân giấu l*и không cho liếʍ nữa, mặc kệ Dịch Gia Niên đói khát bò theo anh. Chờ Vinh Huyên mang quần áo đến cho anh mặc, Trần Đào không thèm lau nước da^ʍ dính trong đùi non, gấp gáp mặc đồ vào, choàng áo lông vũ rồi chạy đi.
Đồ đạc anh đã gói ghém đặt sẵn ở phòng khách, Trần Đào ấn nút thang máy, sau khi bước vào trong và xuống tầng hầm, anh có thể thoát khỏi mấy ông chồng phiền toái, chạy đến sân bay.
Thế nhưng lúc cửa thang máy mở ra, anh không có cơ hội bước vào.
Vinh Huyên và Dịch Gia Niên đã kịp giải tỏa một chút du͙© vọиɠ, nhưng Trương Nghiêu thì chưa, hắn đuổi theo anh, đè Trần Đào ngã xuống sofa phòng khách, tuột chiếc quần anh vừa mặc xuống, dươиɠ ѵậŧ chọc thẳng vào cửa l*и vừa được Dịch Gia Niên liếʍ mềm.
"A a... Ưm a..." Trần Đào hét lên, thân trên anh còn khoác áo lông vũ, bên dưới lại trơn bóng, Trương Nghiêu cưỡi trên mông anh, ©ôи ŧɧịt̠ bự rong ruổi chinh phục từng thớ thịt trên vách l*и, ȶᏂασ anh xụi lơ, hai chân co giật.
Cẳng chân Trần Đào run rẩy, chịu đựng từng cú nắc mạnh bạo của gã đàn ông, l*и da^ʍ cao trào liên tục vì kɧoáı ©ảʍ dữ dội, may mà đã cởϊ qυầи, nếu không thì quần anh sẽ bị nước l*и tẩm ướt nhẹp.
Một giờ sau, Trương Nghiêu thỏa mãn rút dươиɠ ѵậŧ ra, anh nằm liệt trên sô pha, hai chân banh rộng, dịch trắng chảy ra khỏi cửa l*и, Trần Đào tức giận khóc la ỏm tỏi, anh đã bị lỡ mất chuyến bay.
"Huhu... Tất cả là tại mấy người... TᏂασ gì mà lâu thế..." Trần Đào khụt khịt oán trách, "Vé máy bay tết đặt rõ khó, mấy người đền cho tôi đi... Hức..."
Ấy vậy mà ba người đền cho anh thật, chỉ với một cuộc gọi, Trần Đào đã có ngay tấm vé VIP mới, bọn họ chở anh đến sân bay vừa kịp lúc.
Để cảm ơn và chào tạm biệt ba chồng trẻ ngồi trong xe, Trần Đào quỳ trên mặt đất, nuốt từng cây hàng bụ bẫm vào tận cuống họng, ngậm vào phun ra vài chục phát, miệng lưỡi tê dại, anh dùng lưỡi rê quanh qυყ đầυ dữ tợn, cuốn dịch nhầy tanh tưởi vào miệng, sau đó đưa má cọ cọ cán ©ôи ŧɧịt̠, hẹn gặp lại các chồng ©ôи ŧɧịt̠ bự.
Bởi vì lúc ra cửa không kịp tắm rửa, trên đường đến sân bay còn bị xoa l*и, dù bọc một chiếc áo lông vũ Trần Đào vẫn ngửi thấy mùi nước da^ʍ trên người mình, thế là lúc ngồi trên máy bay anh không dám cởϊ áσ dù điều hòa rất ấm, Trần Đào sợ người khác phát hiện người đàn ông cao lớn vạm vỡ như anh thật ra là chàng vợ dâʍ đãиɠ.
Nhưng anh không biết đôi môi đỏ bừng vì bú ©ôи ŧɧịt̠ đã bán đứng mình.
Ba giờ sau, máy bay hạ cánh, người anh thấm mồ hôi bước xuống sân bay, xách vali trở về quê. Chỉ mới mấy tiếng mà anh đã thấy nhớ các chồng, hành lý của mình nặng quá.
Với thể lực của anh thì dư sức xách vali, nhưng anh đã lâu không vận động, ngày thường được chiều như công chúa hạt đậu, không phải chịu một tí khổ nào, thế nên lúc xách hành lý anh bỗng thấy ấm ức, mặc dù chính anh là người ních đầy cái vali này.
Xe buýt cũng làm anh khó chịu, tuy không gian bên trong sạch sẽ nhưng ngồi siêu xe quen rồi, không khỏi cảm thấy ghế xe buýt vừa hẹp vừa ngắn, người ngồi cạnh còn nghe điện thoại ồn ào, anh khó chịu, muốn nhắm mắt nghỉ ngơi cũng không được.
Sau hai tiếng dày vò, cuối cùng xe buýt cũng đến trạm, anh nhanh chóng xuống xe, xách vali nặng nề đi dọc theo con đường nhỏ, ba mẹ đã chờ sẵn ở cổng, nhìn bóng dáng lam lũ của hai người, tâm trạng Trần Đào tốt hơn.
Anh hào hứng chào ba mẹ, bước chân di chuyển nhanh hơn, hai người vui mừng ra đón, cầm lấy vali của anh, nhưng câu đầu tiên không phải là lời hỏi han ân cần, mà anh lại bị quở trách, "Sao con lại về một mình thế này? Lớn tướng rồi mà chưa có người yêu, lúc trước còn bảo cưới Hoàng Đan Đan, lúc sau lại chia tay, sao các con bồng bột thế, ba mẹ già rồi, bao giờ mới được bế cháu đây..."
Mặt Trần Đào xìu xuống, quả nhiên không thoát được đề tài này, dù sao thì việc nối dõi tông đường cho Trần gia rất quan trọng. Nhưng không sao, anh là con trai cưng của ba mẹ, là đứa cháu duy nhất trong họ thi đậu đại học xịn, còn ở lại thành phố làm việc, bà con họ hàng ngồi trong nhà vừa thấy anh thì nhiệt tình chào đón.
"Trần Đào về rồi đó à?"
"Càng ngày càng đẹp trai, ở thành phố có khác, tiền đồ sáng lạn."
"Trần Đào gửi về nhiều tiền lắm nhỉ, nhà mới sửa lại nhìn khang trang quá."
Trần Đào và ba mẹ anh phổng cả mũi, không nhắc đến chuyện bạn gái nữa, anh ưỡn ngực trở về phòng, lôi từ vali ra mấy hộp thực phẩm chức năng tặng cho hai người, phụ huynh anh một bên nói mua nhiều đồ làm gì phí tiền, một bên hạnh phúc nhận quà, cầm đi khoe một vòng, nói là con trai mua tặng, đã bảo không cần mua mà cứ khăng khăng mua cho ba mẹ.
Bởi vì biết anh về thăm, buổi tối ba mẹ Trần Đào làm vài bàn rượu mời họ hàng ăn cơm, Trần Đào chộp lấy thời cơ móc ra một cục tiền to tướng, nhét tiền vào tay mẹ ngay trước mặt mọi người, nói là tiền lì xì của ba mẹ, hai người vui lắm, cười không khép được miệng, bà con họ hàng cũng khen Trần Đào tài giỏi, đúng là không uổng công nuôi dưỡng.
Trần Đào và cha mẹ cùng cảm thấy nở mày nở mặt, kiêu ngạo uống thêm vài ly.