Chạn Vương Làm Vợ

Chương 26

Chạn vương mặc nội y, liếʍ l*и play.

Shopping mua đồ đứng đắn dần chuyển sang đồi trụy, Trần Đào nửa nằm trên sofa, chân dang rộng hình chữ M, quần áo nhìn qua thì chỉnh tề nhưng đũng quần bị rạch một khe dài, miếng bào ngư béo mập lộ ra ngoài, thịt l*и màu mỡ nhiều nước khẽ run trong không khí, giống như đang dụ dỗ đàn ông đến yêu thương.

.

Vinh Huyên chắc chắn sẽ không bỏ qua đóa hoa mật này, ngón tay y tách hai múi thịt múp sang bên, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếʍ láp phần thịt phấn hồng ở giữa.

Đầu lưỡi nóng bỏng cọ xát mép l*и nhạy cảm, Trần Đào sướиɠ nhũn người, cửa l*и kích động mấp máy, nước mật tích trữ trong hang động chảy tí tách, chú ong chăm chỉ Vinh Huyên đón mật vào miệng.

Đầu gối Trần Đào hướng ra ngoài, mông thịt đẫy đà hẩy lên, dí l*и mập mọng nước vào mồm tên đàn ông, giọng nói ngọt ngào, xen lẫn tiếng rêи ɾỉ mềm mại, "Sao tự dưng lại liếʍ l*и anh..."

Cả hai ngày càng táo bạo, đầu lưỡi Vinh Huyên thọc vào khe l*и ẩm ướt, cần cù nạo vét mật ngọt trên vách l*и, liếʍ láp từng thớ thịt hồng, Trần Đào được âu yếm sướиɠ tê người, cơ l*и càng siết chặt, môi lưỡi y lại càng quấy mạnh để tách vách thịt ra, anh rùng mình phun nước l*и ngay trong cửa hàng thời trang, Vinh Huyên há to miệng ngậm trọn môi l*и để đón mật, nuốt sạch mật da^ʍ của Trần Đào, sau đó mới rút lưỡi thả anh ra.

Trần Đào bán nằm trên sofa thở dốc, hai chân mềm oặt, háng dạng hình chữ V banh l*и trước mặt đàn ông, Dịch Gia Niên thèm thuồng đẩy Vinh Huyên ra, vội vàng quỳ xuống đất, hai tay đè chặt đùi Trần Đào, vùi đầu vào háng anh âu yếm trai ngọc, đầu lưỡi vồn vã liếʍ láp thịt trai ngập nước, trai mật béo mềm đã nứиɠ tình, miệng trai mấp máy nhả nước, mép l*и tòe ra, nước sốt chảy giàn giụa.

Thịt trai đẫm nước tanh ngọt, Dịch Gia Niên thèm khát dí sát mặt vào miệng l*и, mũi cao đâm chọc mu l*и mềm mại, theo cử động của lưỡi, chóp mũi nghiền áp viên ngọc hồng dâʍ đãиɠ, toàn thân Trần Đào tê dại, bị gã liếʍ nóng cả người, hai chân dạng hết mức để gã đàn ông thỏa thích bú l*и mình, đầu lưỡi yêu thương chọc ngoáy vách thịt da^ʍ.

Dịch Gia Niên bú như sắp chết khát đến nơi, tay gã siết chặt thịt mông đẫy đà, đầu lưỡi vói hết cỡ, đâm thọc từng thớ thịt trên vách l*и, sảng khoái nhấm nháp thịt trai mềm mại và nước mật thơm ngon, Trần Đào bị bú ɭϊếʍ một hồi, sướиɠ trợn trắng mắt, đầu ngửa lên lưng sofa, nhẹ giọng rêи ɾỉ, lúc thì la lên đừng liếʍ nữa, lúc thì đòi bú mạnh hơn, đầu lưỡi đỏ hồng hơi lè ra ngoài, Trương Nghiêu vòng ra sau sofa, cúi đầu quấn lấy lưỡi anh, Trần Đào không thể rên la nữa.

Hai cái miệng trên dưới được chăm sóc tận tình, lưỡi Trương Nghiêu vói vào khoang miệng Trần Đào càn quét, Dịch Gia Niên suồng sã bú ɭϊếʍ thịt l*и, Trần Đào run rẩy đạt cực khoái, nước l*и như thủy triều thấm ướt sofa, anh nằm mềm oặt trên ghế, chồng muốn làm gì thì làm.

Trương Nghiêu dịu dàng hôn môi anh, nói mình mua áo ngoài rồi, giờ tậu thêm nội y nhé.

"Ừm~" Trần Đào lười biếng hừ nhẹ, thịt l*и còn bị Dịch Gia Niên ngậm trong miệng đưa đẩy, giọng nói tràn đầy da^ʍ sắc, "Chồng muốn gì cũng được."

Tuy đây là cửa hàng thời trang nam nhưng từ áo đến tất cái gì cũng có, dù vậy nhưng Trương Nghiêu cũng không lựa đồ trong tiệm mà ra khỏi cửa, sau đó quay lại với hai cái túi, Trần Đào nhìn logo, lòng kích động, lại là nhãn hàng cao cấp, mua nội y mà cũng mua đồ đắt, Trương Nghiêu đối xử với anh tốt ghê.

Sau đó anh mau chóng thất vọng, biết ngay Trương Nghiêu thì sao tốt bụng thế được, chồng yêu đâu không thấy, giám đốc Trương cáo già thì có, thứ hắn lôi ra từ trong túi không phải là qυầи ɭóŧ nam, mà là váy ngủ gợi cảm và bra lòe loẹt đầy màu sắc, sao mà anh mặc mấy thứ này được.

Trần Đào vô thức kẹp chân, mềm mại từ chối, "Anh, anh không muốn mặc đồ của phụ nữ..."

Trương Nghiêu dịu dàng dỗ dành, "Anh yêu đã mặc cả váy rồi, mấy cái cỏn con này thì bình thường thôi, mặc vào thoải mái lắm."

"Ha ah..." Dịch Gia Niên vẫn cần cù bú l*и Trần Đào làm anh rối trí, lời nói ra không có chút khí thế nào, "Đồ dành cho phụ nữ anh mặc không hợp..."

Thấy không dụ được anh, mặt Trương Nghiêu hầm hầm biến sắc, giọng điệu nghiêm khắc, "Anh đã mặc chưa mà nói thế? Tại anh suốt ngày bảo vυ' bị siết đau, l*и bị cà khó chịu nên em mới phải mua cho anh, giờ mua về lại không chịu mặc, anh còn nũng nịu hơn cả con gái nữa."

Những lời này làm Trần Đào xù lông, nói gì thì nói, đừng có bảo anh giống phụ nữ, miệng l*и Trần Đào siết lại, anh thở phì phì, "Cậu nói ai nũng nịu?"

Dịch Gia Niên mặc kệ hai người, gã chỉ cần được nựng l*и rồi hôn hít vách thịt non mềm là đủ, thế nhưng lưỡi lại bị vách l*и kẹp chặt không quấy tiếp được, thế là bực mình ngẩng đầu bảo Trương Nghiêu đừng có chọc Trần Đào, Trương Nghiêu cũng mặc kệ gã, chỉ chăm chăm khích đểu anh, "Thế anh có dám mặc không?"

Trần Đào bị dụ vào tròng, hùng hổ trả lời, "Dám chứ."

Sau đó anh nhấc chân đá bay Dịch Gia Niên đang nựng l*и yêu l*и quý, đưa tay giật lấy nội y tình thú có thiết kế kì quặc mà Trương Nghiêu mua cho mình.

Dịch Gia Niên cạn lời, bò dậy giúp Trần Đào cởi đồ, giữ tay anh để Trương Nghiêu mặc cho Trần Đào một chiếc váy đỏ làm bằng tơ tằm.

Váy ngủ mỏng tang bao bọc cơ thể đẫy đà của Trần Đào, phần cổ khoét sâu chữ V siết vυ' bự suýt nổ tung, thịt vυ' lòi một tảng, chiều dài của váy hơi ngắn so với Trần Đào, chỉ đủ che mông anh, hơi di chuyển một chút là lòi cu với l*и.

Nhìn kì quặc, nhưng cũng rất gợi cảm, Dịch Gia Niên đang cau có vì không được bú l*и, nhíu mày nói với Trương Nghiêu, "Ông biếи ŧɦái ghê."

"Còn cậu thì thích bú l*и đàn ông, tôi thấy mấy người ai cũng bệnh hoạn." Trần Đào đứng trước mặt bọn họ, tay co quắp mất tự nhiên, cả người cứng đờ nhưng vẫn cứ mạnh miệng.

"Đàn ông bình thường làm gì có l*и, chỉ có đĩ da^ʍ mới mọc l*и thôi. Cái l*и của Đào Đào mọc ra là để yêu thương các chồng mà đúng không?" Trương Nghiêu cười nói.

"Ưʍ..." Trần Đào đỏ mặt, xấu hổ siết chặt cửa l*и, nhỏ giọng mắng: "Đồ dê cụ!"

"Chưa dê lắm đâu," Trương Nghiêu híp mắt, nhếch miệng cười xấu xa, "Anh yêu tạo dáng cho bọn em xem váy này có đáng mua không nào."

"Tạo dáng kiểu gì?" Trần Đào nhíu mày lẩm bẩm, "Anh không phải người mẫu."

Trương Nghiêu đi đến trước mặt anh, thì thầm vài câu vào tai Trần Đào, mặt anh đỏ bừng, đôi mắt ướŧ áŧ trừng hắn, nhưng vẫn làm theo yêu cầu của Trương Nghiêu, cử động người tạo một tư thế dâʍ đãиɠ.

Anh xoay người đưa lưng về phía đám đàn ông đang ngồi trên sofa, mông chổng lên, tay chống gối tách hai chân, xoay đầu thẹn thùng hỏi, "Chồng yêu, mặc váy này có dễ ȶᏂασ l*и anh không?"

Miệng l*и nhầy nhụa lòi ra trước mắt bọn họ, mép l*и run rẩy chảy nước, ba người gật đầu hài lòng, Dịch Gia Niên hận không thể nhào lên bú l*и luôn.

Sau đó Trần Đào đứng lên, xoay người lại, hơi khom người, một tay nâng vυ' mập, một tay kéo váy xuống, núʍ ѵú đỏ tươi mọng nước bị mép vải xẹt qua, nhẹ nhàng rung rung trong tầm mắt bọn họ, anh ngọt ngào hỏi, "Thế có dễ chơi vυ' anh không?"

"Rất phù hợp, Đào Đào mặc đẹp quá ạ." Vinh Huyên vừa lòng xoa cằm khen tấm tắc, đũng quần cộm một đóng to.

Trần Đào rất thích được khen, sang bộ thứ hai thì không còn khó chịu nữa, để Trương Nghiêu mặc cho mình một chiếc áσ ɭóŧ gợi cảm và qυầи ɭóŧ ren nhỏ hẹp.

Vải áo mỏng tang bó ngực, chụm hai vυ' anh vểnh cao, qυầи ɭóŧ quá bé nên lọt thỏm trong kẽ mông anh, nhìn qua như không mặc gì, chỉ có khe l*и là được mặt vải ít ỏi che đậy, rất mau đã thấm đẫm nước l*и, dính sát vào mu, phác họa hình dạng môi l*и đầy đặn.

Hai má anh phiếm hồng, mặc bộ đồ dung tục, nhìn rất lẳиɠ ɭơ dâʍ đãиɠ, Trần Đào phải khom lưng dâng vυ' cho đám đàn ông moi đào đùa nghịch, cười đùa bình luận, rõ ràng chỉ cần nhìn thôi, nhưng lại cứ muốn động tay động chân, mồm miệng bú ɭϊếʍ, mãi đến khi hai chân anh run bần bật, phê đứng không nổi nữa, bọn họ mới chấm điểm cho áσ ɭóŧ, nói phải chụm vυ' lại cho chồng bú dễ bú mới chịu mua.

Không những vậy, anh còn phải đứng trên sofa, dí qυầи ɭóŧ đẫm nước l*и vào mặt người ta, ngón tay vén mép quần sang một bên, để lộ môi l*и nhễu nhại, hỏi: "Chồng có thích cái quần này không?"

Vinh Huyên sẽ liếʍ liếʍ mép l*и anh bảo thích, Dịch Gia Niên thì mồm to ngoạm l*и, bú ɭϊếʍ chùn chụt, khỏi cần trả lời cũng biết gã chấm mười điểm, Trương Nghiêu quấy lưỡi nghịch l*и, nạo vét vách thịt để thay lời muốn nói, lưỡi không xương đâm Trần Đào bủn rủn, người trượt xuống, hai chân banh ra ngồi đè vào mặt hắn, môi l*и áp sát mặt Trương Nghiêu.

Cảnh liếʍ l*и bú √υ' cứ lặp đi lặp lại, tuy dươиɠ ѵậŧ chưa cắm vào, Trần Đào đã lêи đỉиɦ rất nhiều lần, mãi một lúc sau các chồng mới lại mặc đồ cho anh, Trần Đào nằm trong lòng Vinh Huyên uống nước, mặc kệ nhân viên mang nước đến bắt gặp cảnh hai người thân mật, anh đưa mắt nhìn nhân viên đóng gói quần áo, ghé vào tai Vinh Huyên thì thầm: "Nhớ mua cả sofa nhé."

Vinh Huyên nhướng mày, hỏi: "Vì sao ạ? Anh thích hả?"

"Không," Trần Đào ngại ngùng, "L*и chảy nước nhiều quá, làm ướt mất sofa rồi."

Giọng nói mềm nhũn, vừa ngây thơ vừa dâʍ đãиɠ, Vinh Huyên yêu dáng vẻ gợϊ ȶìиᏂ này lắm, mặc kệ người lạ hôn cái chụt vào môi anh, "Vâng ạ, người ta sẽ không phát hiện anh có cái l*и da^ʍ ngập nước đâu."

"Ừm." Trần Đào nhẹ nhàng đáp lại, cánh tay vòng qua cổ Vinh Huyên, hùa theo nụ hôn của y, cả hai ngang nghiên hôn nhau ngấu nghiến ngay trước mặt nhân viên cửa hàng.