Quần mới cũng bị rạch đũng để các chồng ȶᏂασ l*и cho dễ
Mọi người bước vào một cửa hàng thời trang cao cấp, nhân viên niềm nở mời họ lên phòng VIP trên tầng hai, sau đó phục vụ rượu vang đỏ và điểm tâm. Đây là lần đầu tiên Trần Đào trải nghiệm dịch vụ này, lúc trước anh đưa Hoàng Đan Đan đi shopping, cô cũng chỉ tự chọn đồ rồi ướm thử thôi, còn bây giờ thì có một loạt người mẫu mặc sẵn trang phục và catwalk cho khách hàng ngồi trên sofa lựa chọn.
Trần Đào không có hứng thú với mua quần áo, nhưng nhìn mẫu nam khoác những bộ cánh haute couture sải bước trên sàn diễn là một trải nghiệm khá thú vị, anh nhìn chăm chú không chớp mắt, hận không thể lấy di động ra quay video, lại sợ bị ba tên đàn ông ngồi cạnh chê là nhà quê lên tỉnh, nên đành nhìn kĩ từng mẫu, ghi nhớ tác phong cử chỉ của họ, chờ sau này có dịp thì bắt chước theo, thể hiện thần thái sang chảnh ra vẻ với người khác.
Nhìn anh như vậy, các chồng lại không hài lòng. Ban đầu bọn họ chỉ đơn thuần giúp anh chọn đồ, bộ nào thấy hợp với Trần Đào thì nói nhân viên đóng gói, thế nhưng nhân vật chính lại không hề quan tâm đến những bộ đồ, trong mắt anh chỉ cần hàng hiệu là mặc tất, đồ nào mà chả thiết kế giống nhau, anh chỉ chú ý đến nhân viên phục vụ và các mẫu nam ngoại quốc, mấy bộ mẫu Ý mặc thì nhìn hơi cao, còn đồ mẫu Nga mặc nhìn không sang lắm, anh nghĩ vớ vẩn, nhóm đàn ông của Trần Đào lại tưởng anh bị dáng người và gương mặt của mẫu nam quyến rũ, Vinh Huyên lúc không cười mặt lạnh như tiền, thêm tí ghen tuông thì mặt mày sa sầm nhăn nhó, quản lý sợ hãi tưởng y không hài lòng điều gì, mau chóng tiến tới dò hỏi, Vinh Huyên nói ngay không cần người mẫu nữa, cứ mang hết mấy mẫu mới nhất đến, chúng tôi tự chọn.
"Ầy..." Trần Đào tiếc nuối cảm thán, lại càng đổ thêm dầu vào lửa, ba người bỗng nổi ý xấu với anh.
Quần áo trên người mẫu nam được xếp thành một hàng dài, Vinh Huyên yêu cầu nhân viên lui ra, sau đó bảo Trần Đào tự chọn đồ rồi mặc thử xem hợp hay không.
"Ô kê." Trần Đào đồng ý, mặc thử cũng được, đỡ phải đổi trả lằng nhằng nếu mua về không hợp, mà không biết mấy cửa hàng như này có dịch vụ đổi trả hay không.
Về phương diện quần áo, anh là một nhân viên truyền thống, tủ đồ toàn là quần tây áo sơ mi và đồ thể dục để tập gym. Không còn mẫu nam catwalk, anh không thể cảm nhận được vẻ đẹp của mấy bộ đồ high-end này, trề môi lựa nửa ngày cũng không chọn được bộ nào, thấy chúng quá lòe loẹt, không thích hợp để đi làm.
Dịch Gia Niên mất kiên nhẫn, hỏi anh muốn lựa đến bao giờ.
Có người chống lưng, Trần Đào không sợ Dịch Gia Niên, híp mắt liếc xéo gã, nói có phải em mặc đâu, chờ tí đi, anh đang phân vân ok?
Dịch Gia Niên nói lúc nãy thấy anh lựa nhanh lắm mà?
Trần Đào bảo chịu thôi, mấy bộ đồ mà mẫu mặc với mấy bộ treo trên giá này hình như không giống nhau thì phải.
Dịch Gia Niên bó tay, nói thôi anh thử hết một lượt đi.
Trần Đào hơi phồng má, từ chối thẳng thừng, không muốn không muốn, thay đồ mệt lắm, hay là gọi mẫu nam vào lại đi.
Dịch Gia Niên xuy xuy, còn lâu nhá.
Trần Đào bị cái mồm của Dịch Gia Niên chọc giận, rất muốn nói không mua nữa rồi phóng khoáng rời đi, nhưng mà anh cũng hơi tiếc, anh mới nhìn qua mác, giá tiền mấy bộ đồ rất cao, đồ ở nhà bị mấy tên hay động đực hở tí là đè anh ra ȶᏂασ này xé gần hết, ban đầu là cách áo sơ mi bú √υ', lúc sau thì áo rời khỏi người, đến khi mặc lại là áo rách tả tơi, mấy người này phải đền đồ mới cho anh, hừm hừm.
Anh đứng im một chỗ, tỏ vẻ chê bai lắc đầu, nhìn là thấy đang giận, Vinh Huyên mắc cười quay đầu nhìn Dịch Gia Niên, nói đã biết anh yêu hay dỗi rồi còn chọc.
Trần Đào đang tỉnh táo nên câu này rất tổn thương lòng tự trọng của anh, anh quay đầu trừng mắt với Vinh Huyên, nói ai hay dỗi cơ, ba người bày trò chơi tôi đúng không, hay là thấy tôi không xứng đáng mặc đồ bình thường, bắt tôi phải mặc mấy thứ dở hơi này!
Nếu còn nói tiếp thì chắc Trần Đào gào lên mất, Trương Nghiêu đứng dậy đi đến trước mặt anh, ôm eo Trần Đào, không phải không phải, Dáng người Đào Đào đẹp thế này, mặc gì cũng hợp, nếu anh không chọn được thì để em chọn giúp anh nhé?
Trần Đào cũng không phải người bướng bỉnh, Trương Nghiêu đã xuống nước thì anh cũng thôi, đồng ý với hắn, nhớ chọn cho anh bộ nào hợp đi làm đấy.
Trương Nghiêu lựa cho anh một bộ âu phục không cách điệu quá nhiều, bảo Trần Đào mặc thử xem, anh cầm quần áo muốn đi tới phòng thử đồ, thì bị hắn ngăn lại bảo đứng đây thử luôn.
Nhưng mà... Trần Đào cầm móc áo ngại ngùng, Trương Nghiêu nhẹ nhàng xoa nắn mông thịt đầy đặn nói anh ngại gì, có phải lần đầu bọn em nhìn đâu.
Trần Đào rất dễ xiêu lòng, anh đặt quần áo trên sofa, lột tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trước mặt ba người họ, lúc này anh chưa nứиɠ l*и nên thay đồ rất là bình thường, trên cởϊ áσ dưới tụt quần hai ba phát là xong, anh không mặc qυầи ɭóŧ, cũng không có áo ba lỗ, trần như nhộng đứng trước mặt mấy tên đàn ông, khoe trọn đường cong cơ thể, nhìn rất gợϊ ȶìиᏂ.
Vυ' da^ʍ nở nang kiêu ngạo vểnh trong không trung, ba người biết hai viên tròn đó vừa trơn vừa mềm, tuy chưa trướng sữa, lúc bú vào cũng ngửi được mùi thơm ngọt thoang thoảng, hai bầu vυ' rung rung theo động tác khom lưng của anh, nhún nhảy như đậu hũ non, núʍ ѵú đã béo mập hơn lúc đầu, không cần ai đυ.ng vào cũng tự vểnh lên, hồn nhiên khoe sắc.
Bọn họ nhìn anh co chân mặc quần, dươиɠ ѵậŧ ủ rũ ngủ giữa háng, phình thành một đống, chẳng trách anh vẫn luôn khẳng định mình là đàn ông đích thực, l*и nộn non nớt ngày nào đã bị ȶᏂασ thành l*и da^ʍ béo mập, môi l*и óng ánh nước trong suốt, đó là nước l*и quen thói ứa ra, lúc anh khom lưng chổng mông, c̠úc̠ Ꮒσα phấn nộn lấp ló sau kẽ mông hun hút, lỗ hậu mới nếm mùi đàn ông đã mềm rỉ nước sốt, hai cái lỗ nhìn qua thì phấn hồng e thẹn, nhưng ©ôи ŧɧịt̠ bự đến mấy cũng nuốt được hết, ba người đàn ông biết chỗ đó tuyệt vời cỡ nào, dù giã mạnh đến mấy vẫn ấm áp ngập nước, vừa bót vừa mềm, đúng là cực phẩm trời sinh.
Cả ba nuốt nước bọt, lúc này Trần Đào đã mặc xong quần, sau đó mặc áo sơ mi và vest, vừa mặc vừa lẩm bẩm áo sơ mi hơi chật, vυ' bị bó khó chịu ghê.
Đến khi mặc xong, anh vui vẻ chỉnh cổ áo, bước đến trước gương thưởng thức dáng vẻ đĩnh đạc của mình.
Không hổ là hàng hiệu, rất tôn dáng Trần Đào, khiến anh càng thêm cao lớn sang trọng, quần bó sát mông phì giảm độ cong xuống, vυ' bự mềm mại được áo sơ mi bó nhỏ một vòng, giống như cơ ngực rắn chắc, toát lên vẻ đàn ông gợi cảm.
Trần Đào rất vừa lòng, nhưng các chồng của anh thì không thích.
"Nhạt nhẽo quá, không có tí đường cong nào." Vinh Huyên xoa cằm bình luận.
"Che mất vυ' rồi, kém hấp dẫn." Trương Nghiêu nói.
Dịch Gia Niên yêu nhất dáng vẻ Trần Đào lắc mông đi đường, cứ đi một bước là mông mẩy lại phe phẩy mời gọi gã, bây giờ mông anh nhìn săn chắc, nhưng lại không đủ mềm mại nhiều nước, gã cũng không hài lòng, nhưng Dịch Gia Niên thì hay vạ miệng, thẳng thừng chê xấu vl, rất vô duyên.
Trần Đào giận dữ trừng mắt với gã, nói mấy người có mắt thẩm mỹ không đấy, nhìn đẹp thế này cơ mà.
Cả ba vẫn cứ khăng khăng là xấu, không cho mua, nói thật, nếu để anh mặc bộ âu phục này, bọn họ không những không được thưởng thức vυ' bự và mông mẩy yêu quý, mà e là chị em phụ nữ còn bị Trần Đào quyến rũ cơ, thế thì tai hại lắm.
Trần Đào bực mình, nhưng anh không phải người trả tiền nên không thể cãi lại, anh buồn chán ngồi xuống sofa, lòng bỗng có cảm giác như đang ăn nhờ ở đậu, đúng là xài tiền mình làm ra vẫn sướиɠ nhất, mua có bộ đồ thôi cũng bị săm soi đủ đường, mệt nhọc.
Vinh Huyên rất nhạy bén, Trần Đào thì đơn thuần ngây ngô, nghĩ gì cũng viết hết lên mặt, y nhìn là biết anh đang nghĩ gì, thế là dỗ anh mua cũng được, nhưng bộ đồ này chắc tầm tám chín vạn, giá cũng không rẻ, mà em lại thấy cứ thiếu gì đó ý, nếu mua với giá này thì không xứng lắm.
Ngoài miệng thì y chê đắt, nhưng thực ra đống quần áo mà y bảo nhân viên gói lại lúc nãy giá còn cao hơn bộ này nhiều, nhưng Trần Đào đâu có biết, vừa nghe thấy giá tiền bộ đồ lớn hơn ba tháng tiền lương của anh cộng lại, thái độ Trần Đào mềm xuống, hỏi y thiếu cái gì?
"Thiếu..." Ngón tay Vinh Huyên gõ gõ đầu gối, do dự suy nghĩ.
"Thiếu cái l*и chứ còn gì nữa." Dịch Gia Niên bổ sung cho y, Trần Đào mặc bộ này rất đẹp trai nhưng mà kín cổng cao tường quá, áo sơ mi thì dễ cởi rồi, mỗi tội không tiện sờ l*и anh chút nào, muốn ȶᏂασ l*и thì phải cởϊ qυầи, mất thời gian lắm.
Nói như Dịch Gia Niên thì Trần Đào chỉ có nước cởi truồng gã mới hài lòng.
Trương Nghiêu vốn thích chỉnh sửa quần áo của anh, đồng ý hai tay hai chân, hắn nói với Trần Đào, thảo nào em cứ thấy thiếu thiếu, ra là l*и yêu bị giấu kĩ quá, mình phải rạch đũng quần anh ra thì bộ đồ này mới đáng đồng tiền.
Hóa ra là vì không ȶᏂασ l*и được nên mới nhao nhao lên, Trần Đào xấu hổ đỏ mặt, nhỏ giọng chê bai các em thật là dâʍ đãиɠ.
Vinh Huyên nói đây không phải là da^ʍ, đây là tình yêu của bọn em, Trần Đào lại càng xấu hổ, nghe lời đặt hai chân lên sofa, tự động dang rộng, mặc cho y cầm kéo kề sát đũng quần mình. Anh có hơi sợ, nhưng chỉ mềm mềm bảo Vinh Huyên nhẹ nhàng thôi.
"Anh đừng sợ." Vinh Huyên cúi đầu thơm thơm phần mu l*и, khéo tay rạch một khe hở theo đường may phần đũng.
L*и hồng múp rụp lồi lên, dưới ánh nhìn của tên đàn ông, môi l*и đầy đặn hơi tách ra, để lộ mép l*и run rẩy mấp máy, trông vô cùng đáng yêu, Vinh Huyên yêu thương ghé môi vào khe l*и hôn một cái, đôi mắt dịu dàng nhìn anh, khen Đào Đào ngoan.
Vinh Huyên như vậy rất đẹp trai, lòng Trần Đào ngứa ngáy, lông mi run nhẹ, cửa l*и kích động ọc nước sốt.