Chạn vương dùng cơ thể làm bữa sáng cho đám đàn ông
Trần Đào lăn lộn cưỡi ©ôи ŧɧịt̠ ăn sáng, thức ăn thì chẳng thưởng thức được bao nhiêu, nhưng l*и thì càng ngày càng ngứa, anh khó chịu vặn vẹo mông.
Vinh Huyên nói anh ăn thử bữa sáng của bọn em rồi, giờ cho bọn em nếm lại đi.
Trần Đào rất vô tư, ngoan ngoãn cầm bát cháo định đút cho Vinh Huyên, Dịch Gia Niên cười nhạo, anh này cứ giả vờ giả vịt, ai thèm ăn cháo chứ.
"Thế, thế em muốn ăn gì?" Trần Đào ngốc ngốc nhìn Vinh Huyên.
Vinh Huyên hôn anh cái chụt, nói muốn ăn bào ngư của Đào Đào, Trương Nghiêu bổ sung uống sữa bò nữa.
Trần Đào ngượng ngùng nói anh không có bào ngư, cũng không có sữa.
Ngón tay Vinh Huyên xoa nắn môi l*и đầy đặn, nói bào ngư đây mà anh? Một con bào ngư béo mập mềm mại, rồi lại cởi cúc áo sơ mi anh ra, nắm hai bầu vυ' nói, chờ Đào Đào da^ʍ mang thai sẽ có sữa.
Mấy lời này chọc Trần Đào ngượng chín mặt, bào ngư ngập nước và vυ' bò tơ run rẩy, ba người nông dân khát khô cổ, bế anh nằm lên bàn ăn, muốn kiểm nghiệm thành phẩm.
Dưới tầm mắt cháy bỏng của ba người họ, Trần Đào bấn loạn, đưa tay banh môi l*и sang hai bên, nhẹ nhàng nâng mông, giọng lí nhí: "Mời các chồng ăn bào ngư."
Dịch Gia Niên thấy hải sản tươi sống thì thèm thuồng nhào lên, vùi đầu vào háng Trần Đào, đầu lưỡi nếm thử nước mật ứa ra từ khe l*и, hài lòng há mồm đớp nguyên con bào ngư múp rụp, ăn tươi nuốt sống nó.
Trần Đào ngọt ngào rêи ɾỉ, đùi dang rộng hơn để gã đàn ông nạo vét ép nước từ l*и da^ʍ của mình, đầu lưỡi Dịch Gia Niên đâm sâu, đè nghiến vách thịt nhung nhúc, eo anh nhột nhột, chịu không nổi đè tay lên vai gã, hẩy l*и về phía Dịch Gia Niên hùa theo.
Vinh Huyên và Trương Nghiêu mỗi người một bên nâng bầu vυ' tròn trịa của anh, đầu lưỡi chăm chỉ lau chùi, chỉ một chốc đã làm ướt áo sơ mi, áo dính sát vào thịt vυ', phác họa chi tiết từng đường cong của vυ' bự, núʍ ѵú đỏ hồng diễm lệ lồi lên, dụ dỗ hai người xốc áo anh ngậm lấy chúng bú ʍúŧ, hàm răng sắc day day núʍ ѵú trong miệng.
Trần Đào vừa đau vừa ngứa, cơ thể đặt trọng tâm không vững bị mất thăng bằng, ngã ra sau, tay Vinh Huyên kéo lấy đai lưng giữ anh lại, hai vυ' no đủ lắc lư, giống như bịch sữa mềm mại mát xa mặt y.
"Ưʍ... Đừng cắn vυ' nữa... Không có sữa đâu mà." Anh rên nhẹ, hàm răng của bọn họ cứ day nghiến đỉnh vυ', núʍ ѵú nhạy cảm sao có thể chịu được kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, bầu vυ' rung rung như sắp phun sữa đến nơi.
"Anh yêu có em bé thì sẽ có sữa cho chồng uống, bây giờ tụi em giúp anh thông vυ', sau này anh trướng sữa sẽ không bị tắc, chứ lỡ tắc là đau lắm." Trương Nghiêu nói, đầu lưỡi khẩy mạnh núʍ ѵú đỏ tươi, càn rỡ nghiền ép viên thịt ngã trái ngã phải.
Có em bé? Trần Đào lắc đầu nguầy nguậy, miệng rầm rì từ chối, "Còn lâu... A... Đàn ông thì sao có bầu được..."
Vinh Huyên hôn hôn đồi vυ' đẫy đà, liếʍ vυ' phì óng ánh nước, nói nếu Đào Đào không mang thai thì chứng tỏ chồng chưa đủ cố gắng, lưỡi hắn rê liên tục vào núʍ ѵú anh, chờ anh sung sướиɠ rên la thì hỏi tiếp, "Đào Đào có muốn chồng cố không?"
Trần Đào tưởng tượng đến cảnh mình lớn bụng, vυ' béo mềm hơn trước, đầṳ ѵú giương cao, bên trên phun sữa phụt phụt, bên dưới l*и da^ʍ kẹp ©ôи ŧɧịt̠ bự của chồng trẻ, kí©ɧ ŧɧí©ɧ tinh thần làm cả người anh run lẩy bẩy, sợ hãi nói không được, anh không muốn có bầu.
Vinh Huyên cười, cũng không vạch trần lời chống chế của anh, ba người yêu thương liếʍ láp Trần Đào, thẳng đến khi Trần Đào đạt cực khoái phun nước ào ạt, đầṳ ѵú và hộŧ ɭε sưng to như quả mọng sắp ứa nước, ré lên đòi bọn họ tha cho mình, ba người mới ngừng lại, mặc đồ vào cho anh, quần áo của anh giờ xộc xệch, chỉ có thể tạm che đi những dấu vết tìиɧ ɖu͙©, anh oán trách bọn họ nghịch quá tàn nhẫn, vùi mình vào lòng Vinh Huyên ăn vạ muốn y ôm.
Anh thấy mình không còn sức đi lại nữa, phải được các chồng ôm, vì khách sạn đông người ra vào, không tiện vừa đi vừa chọc l*и, Vinh Huyên bế ngang anh lên rồi bước ra ngoài.
Vừa ra khỏi phòng ăn, bọn họ bắt gặp một đội phục vụ, tuy nhân viên phục vụ đều rất chuyên nghiệp cúi đầu làm lơ, Trần Đào vẫn cảm thấy xấu hổ, mặt nóng ran, không chịu cho y bế nữa, đòi đứng xuống tự đi.
Vinh Huyên thả anh xuống đất, Dịch Gia Niên vỗ mông anh một cái, cằn nhằn anh đúng là đồ lắm chuyện, vỗ yêu thôi mà Trần Đào lại thấy đau, anh xoa xoa mông mình, thở phì phì đốp lại, liên quan đến cậu không, anh có bắt cậu bế không.
Dịch Gia Niên nhào lên, bàn tay cắm vào háng anh, đe dọa xoa xoa mu l*и, "Dám lên mặt với em à, coi chừng em cắt nát con bào ngư này đấy."
"Ưʍ..." Trần Đào rên lên, vặn vẹo người chui vào lòng Trương Nghiêu, nói với Dịch Gia Niên, "Ai cho cậu ăn."
Trương Nghiêu cười, hôn hôn môi anh, hỏi em có được ăn không?
"Được chứ, l*и này là để chồng ăn." Trần Đào mềm mại trả lời.
Dịch Gia Niên tức đỏ mắt, xán đến muốn được hôn, Trần Đào quay đầu né tránh, nói không cho cậu hôn, Dịch Gia Niên điên tiết, mồm văng tục, coi anh ta ỷ có hai người chống lưng nên lên mặt kìa, giờ còn không sợ tôi nữa.
Lúc Trương Nghiêu mở cửa xe, Dịch Gia Niên ấn Trần Đào ngã xuống ghế, cúi đầu lấp kín bờ môi anh, vồn vã quấn lấy lưỡi anh, đầu lưỡi liếʍ láp càn quét khoang miệng, làm động tác đâm thọc như đang ȶᏂασ l*и, hạ thân gã hẩy hẩy, dươиɠ ѵậŧ cương cứng cách lớp vải chọc chọc môi l*и đang banh rộng .
"Có cho em hôn không? Hửm?" Gã đàn ông hỏi.
Trần Đào bị hôn mềm nhũn người, lí nhí trả lời có.
"Có cho em bú l*и không?" Gã lại chà chà le da^ʍ, Trần Đào run môi nói cho, cho, đừng chà nữa, anh lại chảy nước mất.
"Thế thì mau cho chồng ăn một miếng bào ngư, nhanh." Dịch Gia Niên ra lệnh.
Trần Đào đành phải banh chân, dưới ánh nhìn chằm chằm của hai người đàn ông khác, anh ấn thịt l*и ngập nước vào miệng Dịch Gia Niên, bị gã bú sụt một cái, sau đó mới vỗ vỗ mông mẩy cho anh ngồi vào xe.
Trần Đào đang ngồi trên xe thể thao của Trương Nghiêu, không thể tưởng tượng được nhìn hắn lịch sự thư sinh thế mà lại quất một em Ferrari đỏ chót, rất phô trương, hai mắt Trần Đào tràn ngập hâm mộ dán chặt lên con hàng, kích động lôi di động ra chụp loạn xạ.
Tiếng tách tách vang lên, Trương Nghiêu muốn lờ đi cũng khó, hắn tưởng anh đang selfie, nhân lúc đèn đỏ thì quay đầu lại, phát hiện anh đang nghiêng mình chụp hướng đồng hồ đo trên bảng điều khiển, tò mò hỏi, "Anh chụp cái này làm gì?"
"Để up Wechat," Trần Đào tập trung chỉnh tiêu cự, còn chỉ trỏ ra lệnh cho hắn, "Em tránh ra, đừng có lấn chiếm màn hình."
Trương Nghiêu buồn cười nép vào một chỗ, hắn vừa sinh ra đã đứng ở vạch đích, không thể hiểu được lòng hư vinh của Trần Đào, nhưng cũng vươn tay bảo Trần Đào đưa điện thoại cho mình, giúp anh chụp mấy tấm chính diện với tay lái và đồng hồ đo rồi đưa lại.
Trần Đào hài lòng chọn ảnh, phóng to lên để chi tiết hơn, sau đó up tus, anh không để caption mà chỉ up mỗi ảnh, cho đám bạn tự suy diễn.
Quả nhiên, rất nhanh đã có người vào nịnh Trần Đào xe đẹp thế, anh hớn hở, sau đó bị bình luận của Hoàng Đan Đan chọc tức, cô không thèm like cho anh mà còn khịa anh đăng ảnh thể hiện cái gì, xe có phải của anh đâu.
Lúc này Trần Đào thật sự không còn hy vọng quay lại với cô, anh bấm vào avatar của Hoàng Đan Đan, hủy kết bạn rồi block.
Giây tiếp theo lại nhịn không được bỏ block, chụp góc nghiêng của Trương Nghiêu, gửi cho Hoàng Đan Đan, nhắn hỏi nhìn thấy chưa, bọn này thân nhau lắm nhé, đang chở tôi đi mua nhà đây này.
Hoàng Đan Đan chỉ đáp lại cụt lủn, đồ điên.
Trần Đào thở phì phì, dài mặt, Trương Nghiêu phát hiện anh không vui, hỏi anh bị làm sao? Trần Đào không nhắc đến Hoàng Đan Đan, chỉ nói có người bảo anh không phải xe mình thì có gì đáng tự hào mà khoe.
Trương Nghiêu bèn dỗ anh, anh chụp xe em thì đúng là không có gì đáng khoe cả, nhưng anh sắp được Dịch Gia Niên mua cho một chiếc mà, chờ có xe mới rồi thì khoe cho mọi người tức nổ mắt.
"Cũng đúng." Trần Đào lại vui vẻ.
Trương Nghiêu dặn anh, nhớ phải mua cái nào đắt hơn con xe này, cậu ta hay nặng lời thô lỗ với anh đúng không, mình phải tiêu sạch tiền cậu ta mới được.
Trần Đào lại càng vui vẻ, hỏi Trương Nghiêu xe hắn bao nhiêu tiền, Trương Nghiêu bật ra một dãy số, Trần Đào líu lưỡi xuýt xoa, mau chóng bật điện thoại để tìm thử, hiểu biết của anh còn chưa đạt đến đẳng cấp mấy em xe như này, cũng may có Trương Nghiêu nhắc, nếu không thì hời cho Dịch Gia Niên quá.
Dịch Gia Niên đang ngâm nga lái xe của mình, còn chưa biết bởi vì Trương Nghiêu bơm đểu với Trần Đào mà gã sắp mất một khoảng tiền kha khá.