Chạn Vương Làm Vợ

Chương 27

Mua nhà, vừa xem nhà vừa làʍ t̠ìиɦ kiểm tra chất lượng phòng

Cuộc mua sắm kéo dài nửa ngày, cuối cùng cũng có thể đi mua nhà, Trương Nghiêu không cho Vinh Huyên và Dịch Gia Niên đi theo, nói muốn độc chiếm anh yêu, Trần Đào thì ai bỏ tiền là tiên là phật, không có ý kiến gì, vui vẻ để Trương Nghiêu ôm eo, ngồi vào xe hắn.

Golden Classic là khu biệt thự cao cấp view sông, chiếc xe mới lái vào con đường ven sông mang tính biểu tượng, Trần Đào đã kích động chụp ảnh tách tách.

Anh không dám up Wechat, ở đó toàn bạn bè thân quen, biết tỏng anh không có tiền mua nhà xịn, anh vẫn chưa thông báo với mọi người là mình đã chia tay Hoàng Đan Đan, lần trước đăng ảnh xong, còn bị bạn vào trêu hỏi bạn gái mua cho đúng không, giờ mà đăng ảnh tiếp thì anh sợ Hoàng Đan Đan vào khịa mình tức xịt khói, nhưng anh vẫn rất muốn khoe, thế là mở Weibo, dùng clone chuyên chia sẻ give away và ngắm gái xinh để đăng ảnh chụp phong cảnh ven sông và poster của Golden Classic, kèm theo caption: Sau nhiều năm phấn đấu cuối cùng cũng làm được rồi, hôm nay mua nhà! Bao nhiêu tâm tư thể hiện hết trên mặt chữ, tuy trên Weibo chẳng ai biết anh, nhưng cũng chung vui với thành tựu của Trần Đào chứ không phán xét bản thân anh.

Đối với việc dựa dẫm đàn ông mua nhà cho mình, anh không có chút áp lực tâm lý nào, trong mắt anh, đây là một thương vụ bình thường, chỉ hơi đau l*и tí thôi, anh không phải phụ nữ nên chẳng thiệt thòi gì, lợi ích mà ba người đem lại cho anh tốt hơn Hoàng Đan Đan rất nhiều, dù sao thì biệt thự ba mẹ Hoàng Đan Đan mua chỉ viết tên cô, cưới cô rồi thì mình coi như ở nhờ, quyền sở hữu không thuộc về anh, còn nhà Trương Nghiêu mua cho Trần Đào sẽ để tên anh, là căn hộ của riêng anh, làm hợp đồng xong thì dù Trương Nghiêu có là người bỏ tiền, không được sự cho phép của anh cũng không thể tiến vào.

Trời còn chưa tối mà Trần Đào đã nằm mơ rồi, anh ảo tưởng quá nhập tâm, khóe miệng nhếch lên rất biếи ŧɦái, ánh mắt xa xa vô định, nhìn qua trông đần đần bệnh bệnh, đến lúc chờ đèn đỏ, Trương Nghiêu nhịn không được duỗi tay nhéo cằm anh, xoay mặt Trần Đào về phía mình, "Anh nghĩ gì mà chăm chú thế?"

Trần Đào đang mơ đến phần mở party ở nhà mới, trải nghiệm cuộc sống của vai chính trên phim truyền hình, anh hoàn hồn lại, không trả lời câu hỏi của Trương Nghiêu, thậm chí còn hỏi ngược lại hắn, "Em mua nhà ở Golden Classic cho anh thật à? Nếu giá đắt quá thì sao?"

"Đắt mấy cũng quất thôi ạ, anh thích là được." Trương Nghiêu rất hào phóng.

"Để tên anh đúng không?"

"Anh yên tâm, chỉ viết mỗi tên anh."

Trương Nghiêu không còn là gian thương trong mắt Trần Đào nữa, ánh mặt trời xuyên qua cửa kính, rọi lên sườn mặt tuấn tú của hắn, giống như Phật tổ lấp lánh sắc vàng, trên đời sao lại có người tốt bụng độ lượng như vậy, anh quyết định phải đối xử thật tốt với Trương Nghiêu.

Đây là lần đầu tiên Trương Nghiêu gặp được người tham lam trắng trợn như Trần Đào, đám minh tinh siêu mẫu tiếp cận bọn họ lúc trước cũng chỉ dám theo thiết lập yêu chân thành chứ không yêu vật chất, còn Trần Đào thì tỏ rõ vì em có tiền nên anh mới chơi với em, mỗi tội ba người lại chết mê chết mệt sự xấu tính của anh, nhưng không thể nói cho Trần Đào, sợ nói thì anh giận, trề môi trách móc bọn họ coi khinh anh, đáng yêu quá thể. Mà cũng tại ba người cả, chính tay bọn họ rèn ra cái nết thực dụng công khai của anh trai kiều khí này.

Ba người từng bước tẩy não Trần Đào thành chim trong l*иg, nếu mai kia bọn họ không quan tâm đến anh, rất có thể tên da^ʍ phụ lẳиɠ ɭơ này sẽ tìm kiếm tên đàn ông khác, ba người yêu chung một vợ đã đủ thảm, nghĩ đến cảnh anh dâng vυ' và l*и mình cho thằng khác âu yếm, Trương Nghiêu nổi gân xanh cuồn cuộn, tức đỏ mắt.

Trần Đào nhìn Trương Nghiêu lúc nãy còn bình thường mà giờ đã lạnh mặt, tuy chả hiểu kiểu gì, nhưng nịnh nọt Hoàng Đan Đan lâu rồi nên anh cũng khéo đoán tâm tình người khác, lúc xe thể thao dừng trước trụ sở bộ phận sale, anh chuyên nghiệp ra vẻ nũng nịu, nhẹ nhàng cầm tay Trương Nghiêu hỏi: "Chồng yêu làm sao thế?"

Trương Nghiêu nắm lấy mu bàn tay anh, nói: "Để em kiểm tra xem l*и đã giấu kĩ chưa nào? Không lát nữa bên môi giới lại nhìn lén mất."

"Giấu kĩ rồi," Chỉ còn một bước nữa là mua được nhà, Trần Đào ngoan ngoãn vén vạt áo khoác lên, banh chân ra trước mặt Trương Nghiêu, để hắn nhìn môi l*и ướt nhẹp lồi khỏi khe rách của đũng quần, "Che rất kĩ, chỉ cho chồng nhìn thôi."

"Ngoan quá." Trương Nghiêu đưa tay mơn trớn mu l*и mép l*и một vòng, sau đó chỉnh lại áo khoác cho anh rồi mở cửa xuống xe.

Vừa thấy xe của Trương Nghiêu, quản lý bộ phận kinh doanh biết ngay là khách quý đến, một người đàn ông trung niên vẻ mặt khôn khéo nhanh chân chạy ra đón, trước khi Trần Đào xuống xe, người này ân cần kéo cửa xe ra cho anh.

"Hai anh đến xem nhà đúng không?" Quản lý sale xoa xoa tay, cười rất nhiệt tình.

"Ừm." Trần Đào ra vẻ gật đầu.

"Mời vào mời vào," Người môi giới dẫn bọn họ vào tham quan Golden Classic, "Không biết là trong hai anh thì ai có nhu cầu mua nhà ạ?"

Cả hai đều mặc trang phục quý phái, Trần Đào nhìn qua tuổi lớn hơn, nhưng Trương Nghiêu lại có phong thái quyền lực, nhìn mặt hai người cũng không giống anh em, quản lý không xác định được thân phận của cả hai, đành hỏi thêm một câu để tập trung phục vụ khách hàng mục tiêu.

"Tôi mua." Trần Đào trả lời, Trương Nghiêu cũng chỉ vào anh.

Người môi giới an tâm, đi bên cạnh Trần Đào, giới thiệu với anh mình họ Vương, dù nhìn qua đã tứ tuần nhưng vẫn nói Trần Đào gọi mình là tiểu Vương, rồi hỏi lại mình nên gọi Trần Đào thế nào.

Trần Đào nói tôi họ Trần, quản lý Vương nhiệt tình gọi anh là giám đốc Trần, lại hỏi Trương Nghiêu họ gì, Trần Đào phất tay, nói cứ gọi người này tiểu Trương là được.

"Tiểu, tiểu Trương?" quản lý Vương nhìn Trương Nghiêu một thân quý khí, ngượng mồm không gọi được.

Trương Nghiêu buồn cười ôm eo Trần Đào, thân mật gọi anh giám đốc Trần, Trần Đào phổng mũi liếc người môi giới, lúc này quản lý Vương đã hiểu ý, hóa ra tiểu Trương là sugar baby của giám đốc Trần, bảo sao nhìn phong thái như vậy.

Thang máy của tòa Golden Classic dẫn vào thẳng căn hộ, cửa thang máy mở ra là nhà dân, quản lý Vương dùng thẻ để bấm nút lên tầng trên, ông giới thiệu cho Trần Đào, tòa nhà này đặt tại trung tâm thành phố, căn hộ rộng 300 mét vuông, có bốn phòng ngủ, năm phòng vệ sinh, một ban công rộng và một phòng giải trí, nội thất và thiết bị đã lắp đặt sẵn, chỉ cần xách vali vào ở thôi.

Hoành tráng đến nỗi Trần Đào nghe là ưng liền, cửa thang máy vừa mở, lúc bước vào trong anh lại càng ưng ý, hận không thể chốt ngay.

Trương Nghiêu lại bắt bẻ nói phải kiểm tra kĩ, quản lý Vương cảm thấy tiểu Trương này thật lắm chuyện, nhưng giám đốc Trần không phản đối, thế là chuyên nghiệp dẫn bọn họ đi tham quan.

"Đây là phòng ăn nối liền phòng khách, cửa sổ rộng hình vòm có thể nhìn toàn cảnh thành phố..."

Trong lúc quản lý Vương đi đằng trước trình bày, tay Trương Nghiêu lại táy máy sờ mông Trần Đào, luồn theo kẽ mông chạm đến môi l*и đằng trước, bàn tay bọc lấy miệng l*и mềm mại xoa nắn, chân Trần Đào mềm nhũn, chống tay hắn, nói khẽ có người ở đây, em làm gì đấy?

Trương Nghiêu thì thầm bên tai anh, "Căn hộ đắt tiền mà, mình dùng thử xem thiết kế có phù hợp hay không nhé?"

"Dùng thử kiểu gì cơ?" Trần Đào nhìn quanh, thấy chỗ nào cũng hoàn hảo, sofa cỡ đại, tranh treo tường, thứ nào cũng toát ra mùi tiền, anh rất hài lòng, nhưng Trương Nghiêu dù sao cũng là xuất thân hào môn, hắn nói vậy chắc có lý do của mình, có lẽ nên dùng thử thật, Trần Đào bèn đồng ý.

Ai ngờ cái dùng thử mà Trương Nghiêu nói chính là âu yếm anh ngay tại chỗ này.

Lúc quản lý Vương chuyển sang phòng bên cạnh, hai người không đuổi theo, Trương Nghiêu đẩy Trần Đào ngồi xuống sofa, còn mình ngồi xổm banh chân Trần Đào ra, vùi mặt vào háng anh, thích thú liếʍ một phát vào khe l*и, sau đó ngẩng đầu lên nói, "Không ổn rồi, cái sofa này thấp quá, liếʍ l*и khó lắm, Dịch Gia Niên thể nào cũng càu nhàu."

"Ưʍ..." Trần Đào che miệng thở dốc, thấy quản lý Vương không ở đây, anh đưa chân đá nhẹ lên vai Trương Nghiêu, "Đồ biếи ŧɦái, nếu quản lý Vương phát hiện thì sao?"

Trương Nghiêu nắm mắt cá chân anh, cười nói, "Thì cho người ta nhìn, em bú l*и anh yêu chứ có phạm pháp đâu."

"Thôi đi, em là tiểu Trương, không có sự cho phép của anh, tiểu Trương không được liếʍ l*и giám đốc Trần." Trần Đào run chân, đấu võ mồm với Trương Nghiêu.

Tên đàn ông vâng vâng dạ dạ, nhưng không thèm nghe theo lệnh ngài giám đốc, mà cúi đầu hút một ngụm nước l*и, Trần Đào hơi giận, "Ha ah... Sao em dám liếʍ... Không nghe lời giám đốc à..."

Đúng lúc này, quản lý Vương thấy hai người không đuổi kịp nên quay lại tìm họ, thấy Trần Đào đang ngồi trên sofa, chân trái bị tiểu Trương cầm trong tay, thắc mắc hỏi, "Giám đốc Trần làm sao thế?"

Trần Đào hoảng hồn khép đùi lại, giấu l*и đi, Trương Nghiêu thả chân anh xuống, vỗ đùi đứng lên, nói chân giám đốc Trần bị trẹo nên tôi xoa cho anh ấy.

Tự dưng trẹo chân là sao, quản lý Vương nghi ngờ, nhưng sau đó lại đon đả tiến tới, "Để em mát xa chân cho giám đốc Trần nhé, bộ sofa bên em là sofa bọc da được chế tác thủ công, anh ngồi có thoải mái không ạ."

"Không cần không cần," Trần Đào xua tay đứng lên, nếu quản lý Vương xoa chân cho mình thì quần thủng đáy sẽ bị lộ mất, "Chiếc sofa này rất thoải mái, nhưng mà..."

"Nhưng mà sao ạ?" quản lý Vương hỏi.

Trần Đào đỏ mặt, thành thật nêu cảm giác sau khi sử dụng, "Hơi thấp..."

Trương Nghiêu bật cười, mặc kệ quản lý Vương đang đứng ở đây, ôm lấy Trần Đào, "Cảm ơn giám đốc Trần đã nghe em góp ý."

Quản lý Vương hiểu ý, hóa ra tiểu Trương rất có sức ảnh hưởng với giám đốc Trần, ông quay phắt sang tập trung vào Trương Nghiêu, hỏi hắn muốn xem phòng nào, để em dẫn hai người đi tham quan.

"Từ từ, tôi nhìn qua chỗ này rồi tính tiếp." Trương Nghiêu nói, bế Trần Đào vào nhà ăn, Trần Đào theo quán tính ôm lấy cổ hắn, rồi phát hiện còn có người lạ, xấu hổ không dám nhìn ánh mắt ngạc nhiên của quản lý Vương, vùi đầu vào lòng Trương Nghiêu, ngoan ngoãn không giãy giụa.

Trương Nghiêu thả Trần Đào xuống bàn ăn, quay đầu nói với quản lý Vương, "Bọn tôi muốn tự tham quan, anh cứ ra ngoài chút nhé?"

"Ái chà, vâng vâng..." Quản lý Vương tỏ vẻ đã hiểu trả lời, nhanh chóng chuyển sang phòng vệ sinh bên cạnh, chu đáo đóng cửa lại, gu của mấy người giàu phong phú lắm, từ ngày làm sale ở Golden Classic ông đã gặp qua nhiều kiểu người, nhưng ngang nhiên như Trương Nghiêu thì là lần đầu gặp, tiểu Trương này cũng bản lĩnh ghê, làm giám đốc Trần nghe răm rắp, có khi bây giờ hắn đang làm nũng với giám đốc ở trong cũng nên.

Ông ta chỉ đoán đúng một nửa, dù quản lý Vương có kinh nghiệm đến mấy cũng không thể ngờ được Trương Nghiêu mới là người nằm trên, hắn đè Trần Đào nằm lên bàn ăn, nâng mông anh lên, móc ©ôи ŧɧịt̠ ra rồi nắc vào l*и.

"A..." Trần Đào khẩn trương co rút l*и bót, cẳng chân quấn lấy eo Trương Nghiêu, vừa tê vừa ngứa, nhẹ nhàng trách móc, "Mình đang xem nhà mà, sao em ȶᏂασ l*и anh?"

Trương Nghiêu đẩy đưa ©ôи ŧɧịt̠ bự cứng rắn, hì hục nện tử ©υиɠ anh, "Phải thử xem độ cao bàn ăn có phù hợp để ȶᏂασ l*и không... Anh yêu thấy sao, cao chừng này thoải mái nhỉ?"

"Hưm a... Thoải mái..." Trần Đào hạ giọng thở dài, không biết là khen bàn ăn thoải mái hay bị ȶᏂασ thoải mái.

L*и da^ʍ đã quen mùi ©ôи ŧɧịt̠ bự, Trương Nghiêu vừa đút vào là vách l*и siết chặt thân ©ôи ŧɧịt̠ không chịu nhả, nhiệt tình liếʍ mυ'ŧ gân xanh dày cộm, nhưng vì đang xem nhà nên không thể cử động quá mạnh bạo, Trương Nghiêu bế anh lên rồi ngồi xuống ghế, để Trần Đào ngồi trong lòng mình, ©ôи ŧɧịt̠ bự đâm chọc miệng l*и, ȶᏂασ anh lắc lư lên xuống.

"Chồng... Ưʍ... Bây giờ lại kiểm tra gì đây?" Trần Đào banh l*и để Trương Nghiêu ȶᏂασ mình, vừa đá lưỡi với Trương Nghiêu vừa hỏi.

"Em đang thử xem chiều cao của ghế có phù hợp để Đào Đào cưỡi ©ôи ŧɧịt̠ ăn cơm không, cái l*и này vừa non vừa mềm, mà ghế lại cứng, ngồi lên ghế thì bị cọ xót lắm, phải cưỡi ©ôи ŧɧịt̠ của chồng ngồi mới được..." Trương Nghiêu ngấu nghiến lưỡi Trần Đào, câu trả lời rất da^ʍ tục.

Trần Đào nghe hắn nói thì nửa thèm nửa ngại, nước l*и chảy róc rách, miệng rầm rì đáp lời, "Đây là nhà anh, ai cho em vào... A... Bự quá..."

"Thế lỡ l*и nhớ dươиɠ ѵậŧ thì biết làm sao đây?"

"Thì... Thì..." Trần Đào không nghĩ được lý do gì, buồn bực siết chặt vách l*и, "Nói chung anh không đồng ý thì em không được đến."

"Thế ©ôи ŧɧịt̠ bự nhớ l*и thì có được đến không ạ?" Trương Nghiêu đâm chọc cửa tử ©υиɠ Trần Đào, hỏi tiếp.

Thịt l*и bị ȶᏂασ nhão nhoét, Trần Đào lắc mông phì trả lời, "Đ-Được."