Đêm đã khuya, cho dù náo nhiệt như Hải Thành, sau rạng sáng, bảng màu xanh đỏ rực rỡ hai bên đường cũng tối đi, chỉ có đèn đường tiếp tục mơ màng thắp sáng đường về cho những kẻ cô đơn.
Khang Bá Niên đi dọc trên đường phố đêm thu, một đường trở về nhà khách, anh đi không nhanh, còn cố ý đi vòng đường xa, tốn mất gần 2 tiếng mới bước chân vào đại sảnh nhà khách.
Trong đầu quanh quẩn một ý nghĩ, có lẽ đi nhiều thêm một chút đầu óc sẽ tỉnh thêm đôi phần, thân thể mệt mỏi cực độ trực tiếp tiến vào giấc ngủ, những ý tưởng xấu xa khinh nhờn cô gái nhỏ cùng cảnh trong mơ có thể cách xa anh.
Ở cấp bậc này của anh từ lâu không cần phải liều mạng tranh phòng với người khác.
Khang Bá Niên quẹt thẻ vào phòng, không bật đèn mà lập tức đi vào toilet.
Anh cởϊ qυầи áo mở vòi hoa sen, dòng nước hơi lạnh xối từ đỉnh đầu xuống, kết quả chẳng những không khiến anh tỉnh táo ngược lại cự vật thô dài giữa háng còn sừng sững ngẩng cao đầu.
Lòng bàn tay nóng ran nắm một cây gậy thịt bị nước xối tầm tã, người đàn ông cúi đầu bất đắc dĩ nói: “Yêu nghiệt nhà mày, tại sao lại ngày đêm thèm thuồng con gái người ta như vậy?”
Nói đoạn, anh tuốt mạnh vài cái đau điếng người, nhưng nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, tưởng tượng bàn tay nhỏ bé của cô đang vuốt ve nơi này, có khả năng còn mở to đôi mắt mèo con tò mò hô: chú út, đây là cái gì nha!
Côn ŧᏂịŧ bởi vì ảo tưởng càng thêm thô trướng hơn vài phần.
Nơi này không có ai khác, ngoài chính anh, không ai biết trong đầu anh đang nghĩ gì.
Uổng công anh đi lượn một vòng xa xôi, lúc này chỉ có thể đắm chìm trong ảo tưởng kiều diễm của bản thân.
Tưởng tượng đến vật xấu xí dữ tợn của mình nằm trong bàn tay nhỏ mượt mà từ bé đã sống trong nhung lụa của cô gái, nhìn cô ngượng ngùng búng tinh hoàn căng tròn, hai tay cùng tuốt dươиɠ ѵậŧ an ủi anh.
Không cần thật sự cắm vào, cô chỉ cần nhìn anh, anh cũng có thể cứng phát đau!
Ai có thể nghĩ đến bên ngoài chính nhân quân tử như anh, bên trong lại tồn tại những ý nghĩ hạ lưu như vậy, càng đáng xấu hổ hơn là, đối tượng anh ảo tưởng, từ đầu tới cuối chỉ có cô, bạn gái cháu ngoại nhà vợ!
Cô hỏi, chú út, sao chú lại tại đây?
Cô hỏi, chú mắc chứng vọng tưởng bị hại sao, chú út?
Trước mắt anh dần xuất hiện cảnh tượng không phân rõ thật giả.
Cô gái nhỏ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nện bước thong thả trong sương mù, tiến vào gian phòng tắm chật hẹp, đôi mắt quyến rũ mị hoặc không tự biết.
Bàn tay mềm mại chạm đến l*иg ngực cường tráng của anh, véo đầṳ ѵú mẫn cảm của anh, cô hất mái tóc cuộn sóng ra sau vai, dịu dàng tựa đầu vào hõm vai anh, một cái tay khác thăm dò xuống dưới, nắm dươиɠ ѵậŧ đã sôi sục bừng bừng phấn chấn.
“Chú út, chú bị ốm sao, nơi này sưng thật to…” Cô ngây thơ nắm côn ŧᏂịŧ của người đàn ông, hô hấp có vài phần dồn dập bởi hiếu kỳ với món đồ xa lạ.
Khang Bá Niên không dám tin vào sự xuất hiện của cô, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Kiều, em đang làm gì?”
“Ừm, giúp chú chữa bệnh nha! Thoa thuốc mỡ được không? Chú không muốn ngày mai để nó sưng thế này đi làm chứ!” Cô trả lại anh nguyên si những lời anh nói, Khang Bá Niên chỉ thấy gân xanh trên trán nhảy giật.
Anh cắn răng, cố gắng kìm nén kɧoáı ©ảʍ ập tới, nói giọng khàn khàn: “Ngoan, Tiểu Kiều, đừng như vậy… đây không phải món đồ con nít chơi…”
“Ý? Nó còn biết nhảy … thật thú vị… Chú út, có phải chú đau lắm không? Tiểu Kiều giúp chú sờ được không?”
Trông mặt mày anh nhăn nhó, cô quan tâm xoa mặt anh hỏi.
“Ừm… Tiểu Kiều… Cứ nắm lấy nó như vậy, dùng sức một chút, em xoa nó là được.” Khang Bá Niên từ bỏ giãy giụa, anh khát vọng được cô đυ.ng chạm phát điên, sao còn cự tuyệt yêu cầu của cô?
.........