Khanh Vũ xoay người bò dậy, đôi mắt có thể so với tia X quang nhìn chằm chằm trên trời dưới đất bốn phương tám hướng, muốn tìm ra Mặc Vô Việt cùng Lãnh Uyên. Quân Cửu thấy vậy, đỡ trán lắc đầu: "Sư huynh, huynh tìm không thấy bọn họ."
"Bọn họ thật sự ở chỗ này?" Khanh Vũ mười phần khϊếp sợ.
Khóe miệng cong cong, Quân Cửu lưng dựa ở trên thân cây lười nhác thả lỏng thân thể. Nàng nói: "Cũng không nhất định, nhưng mà đại đa số thời điểm là ở." Nếu không phải Mặc Vô Việt có gương mặt yêu nghiệt kia, xác định vững chắc là biếи ŧɦái.
Khanh Vũ: Hiện tại chẳng lẽ không phải là biếи ŧɦái sao?
Biểu tình một lời khó nói hết, Khanh Vũ dùng ánh mắt phức tạp nhìn Quân Cửu, hắn nói: "Lãnh Uyên ta nhớ rõ là người của Mặc trưởng lão đi? Mặc trưởng lão đây là bảo hộ muội?"
"Trừ phi muội có nguy cơ hẳn phải là phải chết, nếu không thì bọn họ sẽ không nhúng tay." Khanh Vũ lý giải ý tứ của Quân Cửu, nhưng hắn vẫn cứ cảm thấy quái quái. Bảo hộ bên người như vậy, âm thầm đi theo thật sự chỉ là quan hệ thầy trò sao? Hắn nhưng chưa thấy qua người sư phụ nào quan tâm đồ đệ thành như vậy.
Kỳ quái, quá kỳ quái!
Khanh Vũ cảm thấy kỳ quái dưới đáy lòng, ngoài mặt lại không nói. Hắn sờ sờ cằm suy nghĩ sau đó mới nói: "Sư muội, sư huynh mặc kệ muội làm sao sẽ có đồ vật như Tu Di Giới Tử trong truyền thuyết. Nhưng muội không thể bại lộ! Cho nên Huyền Âm Huyền thảo cần phải lấy ra."
Rốt cuộc Nam Sơn này còn có một Vân Nghê núp ở trong bóng tối, nếu bị thấy được. Khanh Vũ không cần nghĩ đều biết sẽ rước lấy đại phiền toái như thế nào!
Toàn bộ thế giới đều sẽ oanh động, không người nào có thể cự tuyệt Tu Di Giới Tử dụ hoặc. Đến lúc đó, sư muội hắn có thể sẽ thành địch của toàn thế giới tấn công! Khanh Vũ nhíu mày nắm tay, hắn nhất định ngăn cản hết thảy phát sinh, không thể để cho người khác biết Quân Cửu có Tu Di Giới Tử.
Quân Cửu tự nhiên cũng hiểu rõ đạo lý này. Nàng xử lý đơn giản Huyền Âm Huyền thảo ngay tại chỗ, tiếp theo cắt ra từng mảnh từng mảnh lá cây phong ấn ở hộp gỗ do hồ đào làm thành.
Lại bỏ một khối linh thạch cấp hai ở bên trong, cung cấp cho Huyền Âm Huyền thảo hấp thu bảo trì mới mẻ. Huyền Âm Huyền thảo tổng cộng chứa trong ba cái hộp, một cái trong đó chỉ đặt có hai mảnh lá cây, đây này chính là trở về nộp lên. Nàng và Khanh Vũ một người một mảnh, đủ để ứng phó người sau lưng Vương quản sự.
Qua đêm ở trong rừng rậm, chờ đến ngày hôm sau Quân Cửu cùng Khanh Vũ lập tức thu thập xuất phát.
Nhưng bọn họ đều không hề nghĩ đến, oan gia ngõ hẹp. Trên nửa đường thế nhưng đυ.ng phải Vân Nghê! Vân Nghê vừa chật vật lại mệt nhọc, thở phì phò tay chống ở trên đại thụ đứng vững. Nàng ta ngẩng đầu nhìn thấy Quân Cửu cùng Khanh Vũ xuất hiện ở trước mặt, sắc mặt đại biến, nhưng trong chớp mắt lại khôi phục bình tĩnh.
Vân Nghê làm ra bộ dáng khϊếp sợ: "Quân Cửu, Khanh Vũ sao các ngươi lại ở chỗ này?"
Nói xong, Vân Nghê nhìn thấy Tiểu Ngũ nằm bò trên vai Quân Cửu, sắc mặt vặn vẹo một trận. Chính là bởi vì con mèo đáng chết này! Bởi vì nó mà nàng ta lại bị Báo Hoa Mã đuổi theo, Báo Hoa Mã chắc chắn nàng ta cùng phe với Quân Cửu bọn họ. Truy đuổi Vân Nghê đều chạy trốn cả đêm, lao hết sức lực của chín trâu hai hổ mới bỏ rơi được Báo Hoa Mã.
Bởi vậy ở khi nhìn thấy Tiểu Ngũ, Vân Nghê hận không thể không màng mặt mũi tư thái, mà nhào lên tay không xé nát con mèo đáng chết này!
Nhưng đôi mắt mà dữ tợn đằng đằng sát khí đối diện với Quân Cửu, đôi mắt giống như suối nước lạnh hàn đàm, nhìn khiến cho Vân Nghê lạnh thấu xương. Thu liễm thần sắc, Vân nNghê đứng thẳng rụt rè cười cười: "Các ngươi còn chưa trả lời ta đâu?"
"Ta cùng sư huynh tới làm nhiệm vụ, Vân Nghê tiểu thư thì sao?" Quân Cửu lạnh lùng nói.
Vân Nghê cười: "Kêu ta là Vân Nghê sư tỷ đi. Ta cũng là tới làm nhiệm vụ, hiện tại hoàn thành tính toán trở về. Các ngươi làm xong rồi?"
Khanh Vũ khoanh tay ôm ngực nhìn chằm chằm Vân Nghê, gật đầu nói: "Đúng!"
Nghe vậy, Vân Nghê khống chế không được mà sắc mặt vặn vẹo nửa giây. Lại có thể hoàn thành rồi? Sao có thể. Hai con Báo Hoa Mã, bọn họ lại còn hoàn thành thành công lấy được Huyền Âm Huyền thảo! Đáy lòng Vân Nghê lập tức tính toán thời gian, hiện tại Quân Cửu bọn họ xuất phát mà nói, hoàn toàn có thể đuổi kịp đệ tử đại bỉ.
Không được! Không thể!
Vân Nghê giấu ngón tay ở trong tay áo, nắm chặt thành nắm tay. Nàng ta nhìn chằm chằm vào hai người, lại mở miệng lần nữa: "Nếu chúng ta đều hoàn thành, vậy cùng nhau trở về đi? Ta thân là sư tỷ của các ngươi, theo lý nên bảo hộ các ngươi."
Bảo hộ? Khanh Vũ trào phúng nhướng mày, hắn nhìn về phía tiểu sư muội của mình. Hai người ánh mắt giao hội, Khanh Vũ sờ sờ cằm cái gì cũng chưa nói.
Quân Cửu câu môi, ý cười lạnh băng kiệt ngạo: "Được thôi! Vậy làm phiền sư tỷ."
Hiện tại Huyền Âm Huyền thảo đã tới tay, nàng ngược lại cũng muốn nhìn xem Vân Nghê muốn làm cái gì? Trực giác sắc bén còn có giác quan thứ sáu của nàng phân biệt ra được, Vân Nghê không có bất luận sát ý gì đối với họ. Nhưng cố tình muốn ngăn cản bọn họ. Nàng ta muốn ngăn cản bọn họ trở về? Vì sao.
Cơ hội hiếm có, Quân Cửu tính toán mượn lần này làm rõ ràng chuyện Vân Nghê là như thế nào.
Quân Cửu cũng có bản đồ trong tay, cho nên Vân Nghê không có khả năng động tay chân ở trên đường. Bình an không có việc gì đi thêm nửa ngày sau, mắt thấy thái dương bò đến giữa không trung, trước chạng vạng là có thể ra khỏi Nam Sơn. Vân Nghê sốt ruột, nàng ta đảo quanh tròng mắt giơ tay sờ lên hầu bao.
"Vân Nghê sư tỷ." Quân Cửu đột nhiên kêu nàng ta, Vân Nghê sợ tới mức thân thể đều cứng đờ. Nhưng nàng ta phản ứng mau, nhanh chóng thu liễm biểu tình, quay đầu sang Quân Cửu cười: "Làm sao vậy?"
Quân Cửu làm bộ như không nhìn thấy động tác nhỏ của Vân Nghê, nàng cười nhạt mở miệng hỏi: "Ta và sư huynh tính toán tham gia đại bỉ đệ tử ngoại môn, Vân Nghê sư tỷ có thể nói cho chúng ta một chút yêu cầu đệ tử đại bỉ cần chú ý cái gì không?"
"Các ngươi là muốn tham gia đệ tử đại bỉ? Khó trách các ngươi sẽ xuất hiện ở chỗ này, nhất định là tới hái Huyền Âm Huyền thảo đi." Trên mặt mỹ lệ động lòng người của Vân Nghê lộ ra vẻ khϊếp sợ, nàng ta phất tay áo tư thái uyển chuyển như họa. Vân Nghê ra vẻ kinh ngạc: "Các ngươi thế nhưng thành công hái được Huyền Âm Huyền thảo, thật vậy chăng? Có thể cho ta nhìn xem không?"
Mau lấy Huyền Âm Huyền ra! Nàng ta liền có thể mượn lúc này hủy diệt Huyền Âm Huyền thảo.
"Không được!" Khanh Vũ mở miệng lãnh khốc cự tuyệt trước, hắn nói: "Huyền Âm Huyền thảo yêu cầu linh thạch ôn dưỡng, sau khi mở ra sẽ ảnh hưởng phẩm chất. Hy vọng Vân Nghê sư tỷ thứ lỗi!"
Biểu tình trên mặt Vân Nghê cứng lại rồi. Nàng ta ảo não trừng mắt nhìn Khanh Vũ, thế nhưng cự tuyệt đại mỹ nhân như nàng ta? Thật không biết điều. Nhưng mà.. ánh mắt Vân Nghê dừng ở trên người Quân Cửu, chỗ sâu trong đáy mắt xẹt qua một tia đố kỵ. Nàng ta là đệ nhất mỹ nhân học viện Thái Sơ trước mặt ở Quân Cửu, lại kém cỏi lưu lạc thành làm nền.
Không có nữ nhân nào sẽ thích bị so sánh kém hơn đồng loại. Vân Nghê ưỡn ngực, lộ ra eo thon nhỏ mảnh khảnh.
Hừ! Quân Cửu có đẹp thì chẳng qua cũng là một tiểu nha đầu, không ngực không mông, làm sao so được đồng thể hoàn mỹ của nàng ta? Tư thái ưu nhã động lòng người. Vân Nghê nghĩ, ngón tay lại sờ lên hầu bao lần nữa. Nếu không cách nào hủy diệt Huyền Âm Huyền thảo, vậy chế tạo phiền toái cho Quân Cửu bọn họ, để cho bọn họ không ra được Nam Sơn.
Vân Nghê lặng lẽ chậm lại nửa bước, trong ngón tay run rẩy có bột phấn màu trắng rơi xuống..
Phía trước, Khanh Vũ bất động thanh sắc chớp chớp mắt dò hỏi Quân Cửu: Nàng ta đang làm gì? Vân Nghê cho rằng mình làm không rõ ràng, lại không biết bọn họ đều luôn luôn nhìn chằm chằm nàng ta, động tác nhỏ toàn bị lộ ra dưới ánh sáng.
Quân Cửu câu môi, cười vô tình giảo hoạt. Nàng động môi ngữ nói: "Nàng ta đang tìm đường chết, chúng ta xem kịch vui là được."
"Sẽ không mang đến phiền toái cho chúng ta chứ?" Khanh Vũ lại hỏi.
___________
Đọc truyện xong đừng quên vote - bình luận - đề cử - donate mạnh mạnh giúp tác giả/ dịch giả nhé.
Ấn theo dõi trang chủ cá nhân "Hủ Ngốc" để cập nhật chương nhanh nhất.
Link: https://s1apihd.com/author/httpswww-facebook-comphamthi-thuha-9003/
---------------