Tà Đế Triền Sủng: Thần Y Cửu Tiểu Thư

Chương 293: Vô sỉ không biết xấu hổ!

Nếu như Quân Cửu luyện chế xong trước, thì kế hoạch của ông ta có thể sẽ thất bại! Không được, cần phải ngăn cản Quân Cửu. Mạnh Chí Viễn gọi lại trưởng lão muốn đi, ông ta dùng ngữ khí âm u nói thêm: "Nếu Quân Cửu sắp luyện chế thành công, thao túng địa hỏa, huỷ hoại đan dược của nàng ta."

Trưởng lão gật gật đầu, nhân mọi người không chú ý lặng lẽ rời đi Hạc đài, trộm chạy đến phòng luyện đan.

Bọn họ cho dù có hạ thấp giọng nói, cũng không thể gạt được mấy người Mặc Vô Việt, bao gồm Tiểu Ngũ đều nghe thấy được. Nó tức giận chụp bàn, nhe răng trừng mắt: "Meo meo! Vô sỉ không biết xấu hổ, lại muốn phá hỏng đan dược của chủ nhân, ta liền nói cho chủ nhân bọn họ tuyệt đối sẽ không thực hiện được!"

"Ngươi có thể làm cái gì? Không được hấp dẫn tai mắt người khác. Lãnh Uyên ngươi đi, bất luận kẻ nào cản trở Tiểu Cửu Nhi, chặt tứ chi chặn miệng kẻ đó ném ngoài cửa của Tiểu Cửu Nhi, chờ Tiểu Cửu Nhi luyện đan hoàn thành thì tự mình xử trí." Mặc Vô Việt hạ lệnh, tàn nhẫn lãnh khốc.

Tiểu Ngũ nghe thấy, meo meo vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Người xấu chính là kết cục này!

Quân Cửu không biết âm mưu vô sỉ của Mạnh Chí Viễn, nhưng nàng phát hiện động tĩnh ngoài phòng luyện đan. Đang ngồi xếp bằng ở trước lò luyện đan, Quân Cửu động tác nhàn nhã nhẹ nhàng kí©ɧ ŧɧí©ɧ hỏa hậu của lò luyện đan, còn như động tĩnh bên ngoài nàng làm bộ như không phát hiện.

Người bên ngoài xuyên thấu qua cửa sổ kín nhìn chằm chằm nàng thời gian ước chừng một nén nhang, phát hiện Quân Cửu có vẻ chưa luyện chế xong, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm đi ra ngoài. Nhưng đi đến cách vách lại dừng lại.

Quân Cửu dựng lỗ tai lên nghe lén. Nàng nghe thấy tiếng bước chân kia mở miệng, thanh âm già nua có lực: "Vô Thương luyện chế thế nào?"

Hắn hỏi chính là đệ tử Đan Tông ngoài cửa. Đệ tử Đan Tông nhỏ giọng trả lời: "Vô Thương sư huynh luyện đan trước mắt hết thảy đều thuận lợi."

"Được. Hai người các ngươi nhìn chằm chằm cẩn thận cho ta, tông chủ có lệnh, chỉ có thể là Vô Thương luyện đan thành công trước. Nếu Quân Cửu tiểu tiện nhân kia luyện chế xong trước, thì các ngươi nghĩ cách huỷ hoại đan dược."

Đệ tử Đan Tông hỏi: "Nếu Quân Cửu luyện chế thành công sau Vô Thương sư huynh thì sao?"

Nếu ở sau Vô Thương, trưởng lão Đan Tông nghĩ đến hắn cùng tông chủ còn có trưởng lão khác thương lượng trộm kết quả. Trên mặt trưởng lão Đan Tông tràn đầy nếp uốn, cười rộ lên giống như là vết nhăn vỏ cây.

Hắn cười dữ tợn nói: "Vậy đánh tráo đan dược của nàng ta và Vô Thương!"

Đệ tử Đan Tông sợ ngây người, đánh tráo?

"Quân Cửu kia thật là có bản lĩnh, chỉ sợ đan dược của nàng ta tốt hơn Vô Thương, cho nên trước đánh tráo! Nếu như đan dược của nàng ta tốt, cuối cùng ngoan ngoãn làm áo cưới cho Đan Tông ta. Nếu như không tốt, hừ! Các ngươi liền làm chứng, nàng trộm đan dược của Vô Thương chiếm cho riêng mình, hiểu rõ chưa?" Trưởng lão Đan Tông nói.

Hắn ép thanh âm tới cực thấp, ánh mắt sắc bén âm ngoan nhìn chằm chằm hai đệ tử Đan Tông luôn mãi cảnh cáo. Đệ tử Đan Tông lúc này không chỉ có kinh ngạc đến ngây người, mà tam quan cũng vỡ nát. Trưởng lão cùng tông chủ họ luôn luôn sùng bái kính sợ, lại sẽ nghĩ ra chiêu số nham hiểm hạ lưu vô sỉ như thế!

Này nơi nào là thi đấu luyện đan, rõ ràng chính là thao tác mờ ám, như thế nào thì đều là Vô Thương sư huynh sẽ thắng.

Thấy đệ tử Đan Tông không phản ứng, trưởng lão giận mắng đạp hai người một cước: "Không có lỗ tai sao? Các ngươi đều nghe kỹ cho bổn trưởng lão, ngoan ngoãn làm theo. Nếu xảy ra sai lầm gì, bổn trưởng lão cùng tông chủ liền lột da các ngươi, mang đi làm dược nhân."

Hai đệ tử Đan Tông sợ tới mức run bần bật, vội vàng thưa vâng. Quỳ tiễn trưởng lão đi, sắc mặt hai người trắng bệch như tờ giấy.

Trên nóc nhà, Lãnh Uyên là người đầu tiên nhìn đến tuồng kịch này, chậc lưỡi sờ sờ cằm. Đan Tông thật đúng là ác độc! Đây thật sự luyện dược sư cứu người, mà không phải là độc đại phu, lòng dạ hiểm độc chứ? Lại quay đầu nhìn về phía trong phòng, Lãnh Uyên phát hiện Quân Cửu cũng đã nghe thấy được toàn bộ.

Hắn chợt lóe thân tiến vào phòng luyện đan, hành lễ mở miệng: "Quân cô nương."

"Vô Việt kêu huynh tới?"

"Dạ, chủ nhân để cho ta tới trợ giúp Quân cô nương một tay, để tránh bị gian kế của tiểu nhân thực hiện được." Lãnh Uyên nói, ngữ khí cực kỳ chán ghét khinh thường. Loại người thao tác dơ bẩn vô sỉ này, thật không biết xấu hổ! Lại còn dám tính kế đến trên đầu Quân cô nương.

Quân Cửu đứng dậy, tiếp tục xử lý dược liệu của nàng thuận tay ném vào trong lò luyện đan. Lãnh Uyên chỉ cảm thấy Quân Cửu động tác tùy ý ưu nhã, cảnh đẹp ý vui, hơn nữa điểm thêm dược liệu rất chuẩn, không phải luyện dược đại sư căn bản thua kém không bằng phân nửa Quân Cửu.

Quân Cửu: "Huynh đi bắt trưởng lão kia lại, dư lại giao cho ta."

"Được, Lãnh Uyên lui xuống trước." Lãnh Uyên lĩnh mệnh, vô thanh vô tức lui ra biến mất ở trong phòng. Thần sắc trên mặt Quân Cửu nhàn nhạt, nàng đánh đan quyết vào lò luyện đan, thực mau thu lửa lò luyện đan, nàng hoàn thành.

Nhưng mà Quân Cửu cũng không hoàn toàn tắt lửa lò luyện đan. Ở dưới sự nhìn trộm của đệ tử Đan Tông, nàng vẫn cứ luyện đan. Chỉ chờ Vô Thương cách vách luyện đan ra, thì Quân Cửu mới đứng dậy mở cửa.

Khi nàng đi ra ngoài, chỉ thấy bóng dáng tang thương cô tịch của Vô Thương, hắn chuyển qua hành lang là có thể thấy được sườn mặt tái nhợt không có chút máu, Vô Thương luyện chế tăng linh thoát tục đan cần thiết dùng hết toàn lực, một vì sư mệnh; hai, bản thân Vô Thương cũng muốn thi đấu một lần cùng Quân Cửu, hắn có thể kém bao nhiêu?

Thấy Quân Cửu ra tới nhanh như vậy, trên mặt hai đệ tử Đan Tông hiện lên hoảng loạn cùng khẩn trương.

Lúc này, nghe bên tai truyền đến tiếng nói thanh lãnh của Quân Cửu, rõ ràng là lạnh băng lại lộ ra mê hoặc hấp dẫn khiến người ta không cách nào kháng cự. Nàng nói: "Nhìn ta." Hai người ngẩng đầu đối diện với đôi mắt của Quân Cửu, đồng tử hơi hơi phóng đại, dại ra mờ mịt..

Thời gian luyện đan gần một ngày một đêm, hôm sau khi ánh sáng mặt trời ló dạng, Vô Thương luyện chế tăng linh thoát tục đan thành công. Theo sát là Quân Cửu!

Thánh thủ Quân Cửu lại ở ngay sau Đan Tông Vô Thương! Lúc này trên Hạc đài nổ tung nồi mỗi người nghị luận sôi nổi, người đánh cuộc ủng hộ Đan Tông tự nhiên cao hứng dào dạt đắc ý, giống như đã nắm chắc phần thắng. Mà người chọn Quân Cửu cũng không cam lòng yếu thế, người hai bên thiếu chút nữa đánh lên ở trên Hạc đài.

Mạnh Chí Viễn lại có chút không cao hứng, ông ta năm lần bảy lượt quay đầu lại thúc giục: "Lý trưởng lão còn chưa trở về sao?"

"Vẫn chưa." Trưởng lão bị hỏi đến có chút lo lắng lắc đầu. Lý trưởng lão chính là trưởng lão phụng mệnh đi đổi đan dược của Quân Cửu cùng Vô Thương, chỉ là ngày hôm qua vừa đi thì không trở về. Thiên Võ Tông cứ mãi nhìn chằm chằm bọn họ, bọn họ cũng không dám lại phái người đi hỏi.

Lúc này thấy Vô Thương và Quân Cửu một trước một sau đi tới, không khí trên Hạc đài nháy mắt nhen nhóm, kế tiếp liên tục sôi trào.

Mạnh Chí Viễn mắt sắc nhìn thẳng đệ tử Đan Tông sau lưng bọn họ, đưa mắt ra hiệu. Lập tức có trưởng lão trộm qua đi dò hỏi, thực mau trở lại gật gật đầu với Mạnh Chí Viễn: "Tông chủ ngài yên tâm, đại sự đã thành."

"Tốt tốt tốt!" Liên tiếp nói ba chữ tốt, trên mặt Mạnh Chí Viễn lộ ra hưng phấn cùng cuồng nhiệt, ẩn ẩn lại lộ ra gian trá âm ngoan đến xương.

Mạnh Chí Viễn nghĩ thầm, không phải ông ta quá ngoan độc, Quân Cửu muốn trách thì trách chính mình vì sao phải đắc tội Hồng Anh Thiên Tù, còn đối nghịch với Đan Tông của ông ta! Đợi lát nữa thân bại danh liệt, vậy thì hoàn toàn là nàng ta tự tìm. Thánh thủ Quân Cửu nổi danh? Hừ, cuối cùng sẽ chỉ trở thành đá kê chân cho Đan Tông của ông ta.

Mạnh Chí Viễn treo tươi cười trên mặt, ông ta cất bước đi đến trung gian Hạc đài. Vỗ tay mở miệng: "Đều mang đan dược của thánh thủ Quân Cửu cùng đồ đệ Vô Thương của ta lên!"

Hai đệ tử Đan Tông lập tức nâng đan dược tiến lên, mọi người duỗi dài cổ, hưng phấn lại vội vàng nhìn chằm chằm hai cái hộp gỗ nam. Vô Thương cũng thực khẩn trương, hắn liên tiếp nhìn về phía Quân Cửu muốn nói lại thôi.