Ngoài cửa Đan Tông, Phượng Kiêu đứng ở trên đài cao mới dựng, chu vi ước chừng mấy trăm người. Đệ tử Đan Tông trộm thay đổi quần áo, làm bộ là quần chúng vây xem lặng lẽ dò hỏi người khác: "Các ngươi đang làm gì vậy?"
"Làm gì? Vị này chính là Thái Thượng Hoàng Phượng Kiêu của Thiên Túng Quốc, hắn đang tự mình cho biểu thị chúng ta là đan dược Đan Tông tốt, hay là đan dược của thánh thủ Quân Cửu tốt?"
"Đương nhiên là đan dược của thánh thủ Quân Cửu tốt rồi!" Có người xen miệng trả lời, tiếp theo nói: "Ta trước kia chính là chuyên mua của Đan Tông, chỉ là sau khi kiến thức qua đan dược của thánh thủ Quân Cửu, Đan Tông tính cái thứ đồ chơi gì?"
"Đúng vậy!"
"Không sai!" Không ít người gật đầu phụ họa. Sắc mặt đệ tử Đan Tông vây xem một trận xanh một trận trắng, đáy lòng oán hận bất mãn.
Đan Tông bọn hắn chính là đại tông thanh danh mấy trăm năm, là thánh địa luyện dược sư. Thánh thủ Quân Cửu nho nhỏ chỉ một tiểu nha đầu lừa gạt, sao có thể tốt bằng Đan Tông bọn hắn? Không có khả năng! Lại thấy trên đài cao Phượng Kiêu lấy đan dược ra, đệ tử lập tức nhìn chằm chằm vào.
Phượng Kiêu vừa mở miệng lập tức hấp dẫn mọi người chú mục. Phượng Kiêu: "Chư vị này bên trái là Đan Tông xuất phẩm, bên phải là thánh thủ đan dược của Quân Cửu. Hiệu dụng à, đều là trợ giúp Linh Sư mau chóng khôi phục linh lực. Hiện tại chúng ta liền tới đối lập một chút!"
Phượng Kiêu cũng không kêu người một nhà đi lên biểu thị. Ông quét một vòng ở trong đám người, sờ sờ chòm râu kiêu ngạo mở miệng: "Vì công bằng, để tránh có người nói chúng ta giở trò bịp bợm. Không biết có người nguyện ý đi lên tự mình thử xem hay không?"
"Ta tới!"
"Còn có ta!" Hai người xoay người nhảy lên đài cao, nóng lòng muốn thử.
Nếu là trước kia thì ai nguyện ý thử dược chứ? Nhưng giờ một bên là Đan Tông, một bên là thánh thủ Quân Cửu, ai cũng muốn biết, đến tột cùng là bên nào càng sâu hơn một bậc?
Phượng Kiêu một tay mời hai người ra tay, trước hao hết linh lực mới có thể càng trực quan đối chiếu dược hiệu. Hai vị đại hán vừa nghe có thể cùng luận bàn Linh Sư cấp bảy, thì vui vô cùng, kêu ngao ngao xông lên. Chờ hao phí hết linh lực toàn thân, đã ăn vào đan dược rồi đả tọa ngay tại chỗ ngay trước mặt mọi người.
Thời gian từ từ trôi qua, vạn chúng chú mục nhìn chằm chằm hai người trên đài cao, đệ tử Đan Tông sốt ruột trên trán mồ hôi đều thấm ra.
Trên xe ngựa ở ngoài đài cao, Vân Trọng Cẩm vén màn xe lên nhìn thoáng qua. Ngay sau đó buông xuống, hắn mở miệng: "Tiên sinh thuyết thư mười quốc đều có mặt trong đó sao?"
"Dạ, đều có mặt."
"Được, kêu bọn họ nhìn cho kỹ, sau đó hộ tống quay về mười quốc. Ta muốn cuộc so sánh ngày hôm nay, trong vòng ba ngày truyền khắp năm tông mười quốc. Ta muốn người khắp thiên hạ đều biết, so đan dược cùng Quân Cửu cô nương, Đan Tông còn không xứng!" Vân Trọng Cẩm câu môi nói.
Đan Tông rất lợi hại?
Ở trước mặt Quân Cửu chỉ có bị vả mặt mà thôi.
Ngay sau đó, Vân Trọng Cẩm nghe được ngoài xe ngựa truyền tới tiếng kinh hô. Dùng đan dược của Quân Cửu, đại hán thể lực dư thừa, sớm đứng dậy đánh bộ quyền pháp. Hắn không chỉ có hoàn toàn khôi phục linh lực, thậm chí ẩn ẩn còn có một chút đột phá.
Lại xem đại hán dùng đan dược của Đan Tông, đến bây giờ cũng còn đang trong điều tức đả tọa. Nghe tiếng kinh hô thì mở mắt ra, vẻ mặt khϊếp sợ: "Ta mới khôi phục một phần mười linh lực, ngươi thì xong toàn bộ?"
"Không sai!" Đại hán được đan dược của Quân Cửu lại cao hứng hỏng rồi. Phải biết rằng đan dược của thánh thủ Quân Cửu, dù ra giá cũng không có người bán, có nhiều tiền đi nữa cũng mua không được. Hiện tại hắn lại miễn phí có được một viên, có thể không cao hứng sao?
Đối lập bày ra rõ ràng như vậy ở trước mắt mọi người, ngốc tử đều biết chọn ai.
Còn không dừng lại, Phượng Kiêu phất tay áo vung lên lại gọi người lấy ra vô số bình sứ đan dược ra. Ông thẳng sống lưng, không giận tự uy. Phượng Kiêu: "Vì để càng công bằng hơn, kế tiếp còn có đông đảo đan dược nổi danh. Chúng ta sẽ so sánh từng cái một!"
"Ở đây chư vị đều có thể báo danh thử dược. Mọi người yên tâm, lão phu lấy danh nghĩa Linh Sư cấp bảy mà thề, những đan dược này tuyệt đối sẽ không tổn hại thân thể mọi người. Chúng ta không so cái khác, chỉ so xem đan dược của ai tốt hơn mà thôi!"
"Hay!" Mọi người kích động không khí sôi nổi tăng vọt.
Đệ tử Đan Tông nhìn không được, nhịn không được hô to: "Chính là ai biết các ngươi lấy tới đan dược là thật hay là giả? Vạn nhất đan dược của Đan Tông, bị các ngươi cố ý đổi thành dược giả thì sao?"
Phượng Kiêu ánh mắt sắc bén nhìn qua, liếc mắt một cái đã tỏa định, đệ tử Đan Tông xem mà run bần bật. Chòm râu run run, Phượng Kiêu cười ha ha: "Chúng ta không phải đang ở dưới chân Đan Tông sao? Nếu Đan Tông hoài nghi, hoan nghênh bọn họ tự mình xuống bất cứ lúc nào, so sánh với chúng ta?"
So sánh? Đây quả thực chính là công khai xử tội! Đệ tử Đan Tông nghẹn đến một khuôn mặt vừa xanh lại tím.
Ngay sau đó lại nghe Phượng Kiêu xoay chuyển câu chuyện, sát khí đằng đằng. Ông nói: "Thánh thủ Quân Cửu nói là làm. Phàm là người gϊếŧ một đệ tử Đan Tông, thì có thể được một viên đan dược của nàng! Gϊếŧ nhiều được nhiều, mọi người cũng không nên buông tha cơ hội này."
Vừa dứt lời, lập tức có người nhào sang đệ tử Đan Tông. Một người mở đầu, người khác phản ứng kịp thì nhào qua như đàn ong vỡ tổ.
Bắt một người thì không đủ, mọi người dần dần theo dõi trên núi Đan Tông. Hơn nữa bắt đầu có người trộm sờ lên núi, hoặc bắt cóc hoặc gϊếŧ đệ tử Đan Tông tiến đến đổi đan dược. Luyện dược sư Đan Tông mỗi người kính ngưỡng sùng bái? Bắt đầu từ bây giờ, không còn tồn tại.
Ngày đầu tiên, Mạnh Chí Viễn tông chủ Đan Tông còn không để ở trong mắt.
Ngày hôm sau, Mạnh Chí Viễn tức đến mặt vặn vẹo.
Ngày thứ ba, Mạnh Chí Viễn không nín được. Mỗi ngày đều có người tới bẩm báo, đệ tử trên núi mất tích không biết tung tích. Còn có dưới chân núi, càng thêm nhiều người bị đan dược của Quân Cửu dụ hoặc lên núi, chỉa dao mổ soàn soạt hướng tới Đan Tông.
Nghiến răng nghiến lợi, Mạnh Chí Viễn ở trên đại điện bạo nộ phát hỏa: "Đáng giận! Bọn họ đều là người mù sao? Đan Tông ta danh dự trăm năm, còn không bằng ả một tiểu nha đầu lừa đảo sao?"
"Tông chủ, biện pháp hiện tại là giải quyết chuyện này trước. Bên ngoài đã truyền tin đồn nhảm nhí nói Đan Tông ta không chổ nào bằng thánh thủ Quân Cửu, còn như vậy nữa, chỉ sợ sẽ không có người nào mua đan dược của Đan Tông ta. Thậm chí, Đan Tông nguy rồi!" Trưởng lão Đan Tông vội vàng nói.
Ầm!
Mạnh Chí Viễn tức giận một chân đá bay ghế dựa. Ông thở hổn hển, hai mắt đỏ đậm trừng mắt các trưởng lão: "Nói hươu nói vượn! Quân Cửu tiểu tiện nhân kia, sao có thể so với Đan Tông ta? Dưới chân núi hết thảy đều là bọn chúng đang diễn kịch, bọn chúng tính kế Đan Tông ta!"
"Không bằng chúng ta xuống núi gϊếŧ bọn chúng?"
"Phượng Kiêu kia là Linh Sư cấp bảy, không dễ gϊếŧ." Đan Tông bọn họ thực lực mạnh nhất cũng chính là Mạnh Chí Viễn, cấp tám. Chỉ là luyện dược sư một lòng luyện đan, không thích tu luyện nhất. Cho nên thật sự đánh lên, thì Mạnh Chí Viễn chỉ sợ đánh không lại Phượng Kiêu.
Vì sợ đánh lên thì thua mất mặt, bằng không Mạnh Chí Viễn đã sớm gϊếŧ xuống núi rồi.
Lúc này đại trưởng lão Đan Tông mở miệng: "Tông chủ, lão phu có một kế. Nếu Quân Cửu không ai bì nổi, thả ra tiếng gió đi nói nàng lợi hại hơn Đan Tông ta, không bằng chúng ta hạ chiến thϊếp, dẫn người trong thiên hạ tới vây xem."
"Đến lúc đó, Đan Tông ta tự mình đánh bại nàng ta, lời đồn tự nhiên tự sụp đổ. Tiếp theo càng quan trọng, Quân Cửu chỉ cần đến nơi hẹn, thì chúng ta liền thiết hạ bẫy rập bắt lấy nàng ta, giao nàng ta cho Hồng Anh Thiên Tù! Nhất tiễn song điêu, tông chủ cảm thấy thế nào?"
"Hay! Liền hạ chiến thϊếp, thánh thủ Quân Cửu cái gì ở trước mặt Đan Tông ta, chó má cũng không phải." Mạnh Chí Viễn sắc mặt hung ác nham hiểm, nghiến răng nghiến lợi.