Đệ tử của ba tông, sáu môn, một chùa chiền đều đã tề tụ đủ ở cửa bí cảnh, chờ đợi bí cảnh mở ra, đương nhiên cũng có châu đầu ghé tai. Thiên Diễn Tông đứng ở gần nhất, cùng Vô Cực Tông cách một cái Vạn Kiếm Tông, Hàn Mục Vi nguyên bản còn muốn nhìn một chút nữ chính trong truyện trông như thế nào, nhưng xem một loạt qua đi cũng liền tạm thời từ bỏ, rốt cuộc biển người mênh mang, nàng cũng không dám tại đây mà dùng thần thức xem xét.
Từ số người tiến bí cảnh nhiều ít liền biết thực lực của tông môn, nhân số của tam tông không sai biệt mấy, Tịnh Đàm Tự theo sát sau đó, kế tiếp đó là một trăm người của mỗi Bách Thảo Môn, Bắc Băng Môn, Vạn Quỷ Môn, tám mươi người của Diệu Âm Môn và cửa Hợp Hoan Môn, ít nhất là sáu mươi người của Thi Ma Môn, nhìn qua có chút nhược thế.
Các tông môn dẫn đầu lấy ra lệnh bài đi tới cửa bí cảnh, ra lệnh một tiếng đều ném ra lệnh bài, sau hợp lực một kích, ở địa phương có linh lực dao động kịch liệt nhất ngạnh sinh mà xé mở một cái cửa, nháy mắt nồng đậm linh khí liền ập vào trước mặt.
Hàn Mục Vi đang xem đến mùi ngon, Tiểu Thiên Bồ ngồi Thần phủ đột nhiên lên tiếng: "Vi Vi Nhi, ta phát hiện một người rất kỳ quái."
"Hả?" - Hàn Mục Vi khó hiểu: "Nơi nào kỳ quái?"
"Thần hồn kỳ quái" - Tiểu Thiên Bồ ninh lông mày: "Thần hồn nàng rõ ràng có dấu vết đoạt xá, nhưng lại cùng thân thể cực kỳ phù hợp, không nên là cái dạng này."
"Nữ?" – Nghe Tiểu Thiên Bồ nói, Hàn Mục Vi liền biết người kỳ quái này là nữ chính: "Mọi chuyện mà có cổ quái đều phát sinh ở trên người nữ chính, vậy sẽ trở nên hợp tình hợp lý, loại này tục xưng "trùng hợp". Nàng đứng ở phương vị nào? Ta muốn nhìn một cái."
"Ngươi quay đầu hướng bên phải, góc bốn mươi lăm người thứ bảy, là tiểu nha đầu cột tóc hai bên" - Nó hiện tại có chút tin tưởng ký ức của Vi Vi Nhi: "Mười một tuổi, tư chất là Tam linh căn thế nhưng có thể tu đến Luyện Khí tám tầng."
"Tam linh căn?" - Hàn Mục Vi nhướng mày: "Ngươi xác định nàng hiện tại là Tam linh căn?" - Nữ chính không phải vào Vô Cực Tông không bao lâu liền ăn Tẩy Linh Thảo sao, tại sao hiện tại vẫn là Tam linh căn?
"Là Tam linh căn không sai" - Tiểu Thiên Bồ riêng lại nhìn một lần: "Trên người nàng thật là có không gian bảo vật."
"Ta thấy được" - Mười một tuổi mà đã lộ ra thái độ, hai mắt ẩn tình, nhìn thấy biểu tình này Hàn Mục Vi cảm giác không đúng: "Nàng đang nhìn ai?"
"Ân Trăn của Vạn Kiếm Tông."
Giữa nam, nữ chính xem ra cũng là có thể dùng định luật vạn vật hấp dẫn để giải thích, nếu nhìn đến chân nhân Hàn Mục Vi cũng không nghiêng đầu, xoay đầu nhìn về phía cửa của bí cảnh.
Ánh mắt của Liễu Vân Yên dường như bị khóa ở trên người Ân Trăn, muốn chuyển khai rồi lại luyến tiếc.
Cũng không biết có phải hay không các tông các môn nể tình mà Thiên Diễn Tông lại là cái thứ nhất tiến bí cảnh, Hàn Mục Vi ném hai cánh tay, tâm càng ngày càng tĩnh, đi tới cửa bí cảnh vừa vặn đứng ở phía sau Ân Trăn, nàng không khỏi ngẩng đầu muốn quan sát nam chủ.
Liền ở thời điểm nàng vừa nhấc đầu trong nháy mắt, Liễu Vân Yên vẫn luôn tỏa định Ân Trăn bỗng nhiên huyết sắc trên mặt mất hết, một đôi mắt lá liễu mị người đột nhiên trợn tròn: "A.." - Đôi tay lập tức che lại miệng, tựa như gặp quỷ giống nhau, kia kia.. là con ngốc đó?
Sẽ không sai, chính là con ngốc kia của Hàn gia, nàng ta hóa thành tro nàng đều có thể nhận ra, huống chi bộ dáng hiện tại cùng bộ dáng lúc nàng ta hơn ba trăm tuổi giống nhau như đúc. Vừa thấy con ngốc toàn thân Liễu Vân Yên liền run thành cái sàng, đầu đau muốn nứt ra, thần hồn đều đi theo run lên, tại sao nàng ta ở chỗ này, tại sao lại như vậy?
"Vi Vi Nhi, không thích hợp" - Tiểu Thiên Bồ nhìn chằm chằm vào Liễu Vân Yên: "Nàng ta sợ ngươi, nữ chính kia sợ ngươi, thấy ngươi thì thần hồn của nàng đều run" - Chỉ có sợ hãi đến mức tận cùng thì thần hồn mới có thể run rẩy.
"Có ý tứ gì, ta xấu sao?" - Hàn Mục Vi mới vừa hỏi xong liền một chân bước vào bí cảnh, hai mắt tối sầm, lòng bàn chân dẫm không, lập tức gọi ra Long Chiến Kích: "Bồ Bồ, chúng ta tiến bí cảnh."
Trước mắt sáng ngời, bên người đã là hoa thơm chim hót, lùm cây tươi tốt, linh khí quanh thân cực kỳ nồng đậm, lỗ chân lông của cả người Hàn Mục Vi đều mở ra, thần thức đảo qua, phạm vi trong một dặm không ai. Rũ mắt nhìn về phía mặt đất, bùn đất đen nhánh còn mang theo hơi ẩm, địa phương cách nàng không đến một trượng có một gốc cây nghênh linh thảo lục giai thô tráng.
"Không phải ảo cảnh" - Tiểu Thiên Bồ thăm dò xong, lập tức hướng Hàn Mục Vi hội báo tình huống: "Mau đem cây nghênh linh thảo kia hái, nơi này có mùi nướ© ŧıểυ của vưu hầu, chúng ta phải nhanh chóng rời đi."