Khi Kỳ Nhạc Tâm tỉnh dậy, cậu thấy hai người đang háo hức nhìn mình.
Tiểu hồ ly bị giật mình lùi lại, nhìn họ với đôi mắt ngấn lệ, cuộn tròn cái đuôi nhỏ của mình.
Thật đáng yêu……
Hai người xung quanh nhất thời cảm thấy trong lòng ngứa ngáy như có sợi lông vũ quét qua, tay cũng ngứa ran.
Rất muốn sờ tiểu hồ ly này, dáng vẻ trông rất mềm mại.
Hắng giọng một cái, Địch Minh Đạt dùng giọng nói mềm mại nhất trong đời nhìn Kỳ Nhạc Tâm đầy chờ đợi: “Ta có thể ôm em một cái không?”
Kỳ Nhạc Tâm không hiểu hắn nói gì, cực kỳ cẩn thận chui vào trong chăn, chỉ để lộ ra cái đầu đầy lông xù.
Chết tiệt, muốn hôn tiểu hồ ly quá đi.
Nhìn thấy Địch Minh Đạt kinh ngạc, Ô Tuấn Ngữ lập tức cười: "Ngu xuẩn."
Sợ làm tiểu hồ ly sợ hãi, Địch Minh Đạt không muốn cãi nhau với hắn ta, không nhúc nhích đứng nhìn Kỳ Nhạc Tâm.
Sau khi chế giễu Địch Minh Đạt, Ô Tuấn Ngữ đến chỗ Kỳ Nhạc Tâm đưa ngón tay ra để cậu ngửi thấy mùi của hắn ta.
Tiểu hồ ly cực kỳ cẩn thận, nó thò đầu ra ngoài cẩn thận ngửi ngửi, nhưng lại không ngửi thấy mùi gì, lỗ tai nhỏ vẫn đang run rẩy.
Có vẻ lúc này nếu có ngọn gió thổi qua sẽ khiến tiểu hồ ly sợ hãi trốn mất, hai người có chút buồn rầu.
Họ vẫn đang định đưa Kỳ Nhạc Tâm về nhà, dù sao họ cũng không thể sống trong bệnh viện.
Vừa rồi bác sĩ đi tới chú ý tới sự khó xử của hai người, nhiệt tình nhắc nhở: “À, đúng rồi, trong bệnh viện nhiều người có thể sẽ làm hắn sợ, chi bằng đưa hắn về nhà đi. Hai người là bạn của hắn, chắc biết cách liên lạc với gia đình hắn đúng không?”
"Chúng ta là trẻ mồ côi..."
"Xin lỗi, vậy các ngươi tới đăng ký thông tin xem có thể đưa hắn về nhà hay không, hắn cần hoàn cảnh yên tĩnh tĩnh dưỡng."
"Được."
"Ai trong hai người có thẻ thông tin?"
Nghe bác sĩ nói như vậy, hai người đều sờ túi, vừa lúc Địch Minh Đạt nhận lấy phiếu thông tin: "Ta."
Vừa đứng dậy chuẩn bị đi theo bác sĩ, Địch Minh Đạt liền nhớ tới Ô Tuấn Ngữ, mặt không chút biểu cảm quay đầu lại: "Ngươi không được phép động vào Tiểu Nhạc."
"Ha ha."
Mặc dù Địch Minh Đạt cảm thấy chắc chắn tên này sẽ không thành thật, nhưng hắn không thể làm gì được.
Trước khi Địch Minh Đạt rời đi, Ô Tuấn Ngữ lại nhìn Kỳ Nhạc Tâm, càng có nhiều người cậu càng sợ hãi vùi đầu vào chăn.
Hắn ta vuốt vê cái chăn phồng lên rồi nâng nó lên nhìn tiểu hồ ly bên trong, tiểu hồ ly trốn ở trong chăn gầm gừ hai tiếng, cái đuôi còn không ngừng run rẩy.
Thực sự là rất nhát gan.
Ô Tuấn Ngữ không ngừng vỗ về chiếc chăn nhỏ, cố gắng khiến Kỳ Nhạc Tâm thích nghi với sự tồn tại của hắn ta chứ không làm động tác gì khác.
Cũng không biết qua bao lâu, tiểu hồ ly thò đầu ra ngoài một chút, phát hiện Ô Tuấn Ngữ còn ở đó liền rụt đầu vào lại.
Cậu rụt người lại thì phát hiện dưới chăn có một bàn tay to lớn, sợ tới mức lập tức chui ra, nhưng lại lọt vào trong ngực Ô Tuấn Ngữ.
"Ngao ngao..."
Lông tơ toàn thân đều dựng đứng, tiểu hồ ly hoảng loạn nhưng bị Ngô Quân Dục ôm hoàn toàn vào lòng.
"Ngoan, ta sẽ không hại em."
Nỗ lực vỗ lưng tiểu hồ ly an ủi, Ô Tuấn Ngữ cố gắng cho cậu biết mình vô hại, đồng thời một tay rảnh rỗi tìm cách chạm vào hồ ly để lấy ấn tượng tốt.
Sau một lúc vuốt ve, Ô Tuấn Ngữ phát hiện tiểu hồ lý xù lông đã đỡ hơn.
Có lẽ là bởi vì cậu ý thức được Ô Tuấn Ngữ sẽ không làm cậu bị thương, tiểu hồ ly cẩn thận trốn vào trong ngực ngẩng đầu nhìn hắn ta,.
Khi Địch Minh Đạt trở lại, hắn nhìn thấy Ô Tuấn Ngữ đang ôm tiểu hồ ly, nhìn hắn bằng vẻ mặt đắc ý.
"..."
Nắm tay hắn siết chặt.