Nương Tử Kì Cục, Yêu Nghiệt Điện Hạ Tới Gõ Cửa

Chương 175: Đại ma vương nướng cá

Chương 346: Đại ma vương nướng cá 2

Bỏ nội tạng vụng về, ngược lại vẩy cá lại làm được sạch sẽ, thịt cá cũng phải bị lột bỏ một nửa...

Rốt cuộc làm xong một con cá, Nguyệt Vô Thương thu hồi Mặc ngọc kiếm.

Rất hài lòng nhìn Tề Lạc Nhi: ""Thế nào? Ta làm tốt chứ?""

Tề Lạc Nhi nhìn qua con cá bị hắn giày vò vô cùng thê thảm, không đành lòng đả kích lòng tích cực của hắn, trái lương tâm gật đầu: ""Khá tốt.""

""Như vậy, tiếp theo phải làm gì? Ta lại làm tiếp mấy con nữa?""

Tề Lạc Nhi nhìn con cá trong tay hắn, huyệt Thái dương ẩn ẩn đau.

Tuy hiện có không ít cá, nhưng cũng không thể lãng phí như vậy chứ?

""Được rồi, ta làm thịt cá, ngươi nướng cá, nhớ rõ, phải lật liên tục nếu không sẽ cháy.""

""Ừm, chuyện này dễ!""

Nguyệt Vô Thương cầm một cành cây qua, dễ dàng đâm xuyên qua, đặt trên lửa bắt đầu nướng.

Tề Lạc Nhi cúi đầu xử lí cá.

Tính toán đã đủ hai người ăn rồi, liền dừng tay.

Trong lòng thắc mắc, Nguyệt Vô Thương nướng cá đã một lúc rồi, lần này sao ngay cả vị cá cũng không ngửi thấy?

Nàng ngẩng đầu lên nhìn, bị chấn động đến đứng hình!

Nguyệt Vô Thương lần này quả nhiên biết lật cá, nhưng mà... Nhưng mà, hắn lật cũng quá cần cù rồi!

Con cá xoay tròn trên lửa như cối xay gió...

""Nguyệt Vô Thương, ngươi đang làm gì đó?!""

Nguyệt Vô Thương nhìn nàng đầy đắc ý: ""Ngốc, không thấy ta đang nướng cá sao? Ta có lật, lần này nhất định sẽ không cháy...""

Chương 347: Đại ma vương cá nướng 3

Tề Lạc Nhi như thấy đầu lớn thêm một vòng, nàng nhìn Nguyệt Vô Thương, bất lực nói: "Nguyệt Vô Thương, ngươi chưa từng ăn cá nướng?"

Nguyệt Vô Thương liếc nàng: "Đương nhiên từng ăn! Chỉ là đều là người khác làm, ta chịu trách nhiệm ăn."

Quả nhiên!

Gia hỏa này đúng là kẻ ngũ cốc không biết phân biệt, chân tay không biết làm lụng!

Tề Lạc Nhi ngao ngán thở dài: "Được rồi, để ta tự làm, ngươi vẫn nên ngồi yên chịu trách nhiệm ăn đi."

Nguyệt Vô Thương khẽ cau mày: "Tiểu Bảo Nhi, ta nói rồi, sẽ đền lại cho nàng một con cá, bằng không nàng lại keo kiệt khóc lóc lên cho mà xem."

Khóe miệng Tề lạc Nhi giật giật, là hắn khinh người quá đáng được không? ! Còn nói nàng keo kiệt! Hừ!

Tề Lạc Nhi không thèm để ý đến hắn nữa, tự nướng cá.

Vừa mới đảo được mấy vòng, cành cây trong tay đã bị Nguyệt Vô Thương cướp đi: "Đi, nàng đi nghỉ ngơi đi, để ta làm."

"Ngươi..." Tề Lạc Nhi giận đến phát run, hắn còn có định cho nàng ăn cá nữa hay không đây? !

"Hừ, nướng cá thôi mà, sao làm khó được bổn vương?" Nguyệt Vô Thương híp híp mắt nói!

Có lẽ do vừa nhìn Tề Lạc Nhi nướng, lúc này Nguyệt Vô Thương lật cá chậm đi rất nhiều, miễn cưỡng xem như bình thường...

Một lúc sau mùi thơm cá nướng bắt đầu tỏa ra.

"Xong, nếm thử cá bổn vương nướng đi." Một cái cá được đưa đến trước mặt Tề Lạc Nhi.

Tề Lạc Nhi vô thức lùi về sau, giỡn sao, cá hắn nướng, ăn được thiệt sao?

Nguyệt Vô Thương ôm vai nàng, cười tủm tỉm: "Nào, mau ăn đi, ăn rất ngon đấy."

Trước giờ, Tề Lạc Nhi vẫn cho là giọng nam khàn khàn trầm thấp dùng để quyến rũ nữ nhân, không nghĩ tới, kỳ thật nó cũng có thể dùng để lừa gạt dụ dỗ người ta ăn đồ ăn.