Chương 339: Một con cá dẫn đến huyết án 1
Mắng, nàng là thục nữ, đương nhiên mắng không nổi.
Phân rõ phải trái với hắn?
Nàng nói đông, hắn nói tây, căn bản chính là ông nói gà bà nói vịt!
Tề Lạc Nhi thật đau đầu, nhìn hắn bại hoại nằm trên giường, vẻ mặt ung dung nhìn nàng.
Nàng quyết định thử phân rõ phải trái với hắn lần nữa, dù sao ở đây cũng là địa bàn của Tử Vân Môn, đoán chừng hắn sẽ không dám làm càn.
Nàng ho một tiếng: "Nguyệt Vô Thương. . ."
"Kêu ta Nguyệt lão đại!"
Giọng nói hòa nhã của nàng bị cắt ngang giữa chừng.
"Hoặc là nàng kêu ta tướng công cũng được."
Nguyệt Vô Thương ra vẻ ta rất dễ thương lượng.
Hít thở, hít thở, lại hít thở!
Tề Lạc Nhi hít sâu ba lần mới nén xuống lửa giận muốn điên cuồng bốc lên .
Được rồi, nói chính sự quan trọng, nàng trước không so đo với hắn mấy thứ lông gà vỏ tỏi này .
"Nguyệt lão đại, dù sao nơi đây cũng là địa bàn của Tử Vân Môn, với lại sư phụ ta có thể trở về bất cứ lúc nào, nếu như hắn phát hiện ngươi ở đây, chỉ e ngươi có chạy đằng trời cũng không thoát..."
Tề Lạc Nhi quyết định nói rõ tình hình cho hắn biết, nói chuyện tình cảm thay vì nói lý lẽ, bất động thanh sắc đuổi hắn đi.
"Cho nên?"
Nguyệt Vô Thương dường như thật sự xúc động, chống nửa người lên, rất nghiêm túc nhìn nàng.
"Cho nên ngươi phải nhân lúc sư phụ ta chưa đến, mau chạy nhanh đi ! Đần!"
Một chữ cuối cùng , Tề Lạc Nhi gần như cắn răng nói ra.
Chương 340: Một con cá gây ra huyết án 2
"Tiểu Bảo Nhi, hóa ra nàng quan tâm ta như vậy. . ."
Trong đôi mắt của Nguyệt Vô Thương có sóng ánh sáng dao động, có vẻ như rất cảm động.
"Đúng vậy, đúng vậy, ngươi bất kể thế nào cũng đã từng là bằng hữu của ta, không muốn để cho ngươi vô duyên vô cớ chết ở chỗ này."
Vẻ mặt, lời nói của Tề Lạc Nhi ra vẻ thành khẩn, tình ý sâu xa .
"Ừm..., Tiểu Bảo Nhi, nàng đối với ta tốt như vậy, ta càng không nỡ bỏ đi. Ta quyết định, từ hôm nay trở đi, ở đây với nàngi!"
Hả? Tề Lạc Nhi ngẩn người!
Đàm phán lại có thể đàm phán ra kết quả như vậy, quả thực lúc mới bắt đầu nàng không lường trước được.
Nàng chỉ cảm thấy đầu ô...ô...n...g phình to ra một vòng, tức giận nói: "Nguyệt Vô Thương, ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?"
Nguyệt Vô Thương khẽ mỉm cười, bỗng nhiên sáp đến trước mặt của nàng.
Cười mỉm nói: "Nàng nếu như muốn đuổi ta đi, vẫn còn có một biện pháp."
Tề Lạc Nhi đờ người : "Biện pháp gì?"
Một đôi con ngươi của Nguyệt Vô Thương nhìn nàng, bên trong lóe tia sáng khó lường.
Thản nhiên nói: "Báo hiệu cảnh giới! Nơi này mặc dù có kết giới, nhưng nếu như nàng muốn báo hiệu, sư phụ nàng rất nhanh liền có thể đi đến đây. . . Hắn có thể cùng những tên lỗ mũi trâu kia liên hợp gϊếŧ ta. . ."
"Cái này. . ."
Tề Lạc Nhi sửng sốt, Nguyệt Vô Thương quấn nàng lâu như vậy, nàng thật đúng là không nghĩ tới muốn cảnh báo. . .
Trái lại, trong nội tâm nàng còn rất sợ, sợ sư phụ bọn họ bỗng nhiên đến.
Nguyệt Vô Thương tuy rằng bản lĩnh lớn, nhưng chỉ sợ hổ dữ không thắng nổi đàn sói. . .
Đổ mồ hôi một cái, nàng vậy mà lại đem sư phụ bọn họ ví von thành sói. . .
Nguyệt Vô Thương ánh mắt càng thêm sâu thẳm, thần sắc có chút khó lường.
Đáy lòng lại có một chút vui vẻ.
Nha đầu này tuy rằng luôn trừng mắt với hắn, nhưng kỳ thật vẫn không nỡ để hắn bị thương tổn.
Nàng như vậy làm sao có thể sau này sẽ lấy mạng của hắn?
Cho dù nàng ngày sau đã có bản lĩnh này, chỉ e rằng cũng không nỡ ra tay.
Có lẽ là Khoang Nhạc buồn lo vô cớ mà thôi. . .
Hắn sống đã mấy nghìn năm, từ trước tới giờ không biết mình sẽ có một ngày bị một tiểu nha đầu phàm trần làm cho tâm thần không yên.
Ngày đó hắn đi truy tìm Yêu vương, lục soát hết những nơi yêu vương có thể sẽ đi, thậm chí hủy yêu cung của Dạ Thiên Vấn .
Thế nhưng không nhìn thấy bóng dáng Dạ Thiên Vấn!
Pháp lực, võ công của Dạ Thiên Vấn tuy rằng không bằng hắn, nhưng bản lĩnh ẩn núp lại giỏi hơn hắn.
Nếu như Dạ Thiên Vấn cố tình muốn trốn, chỉ cần hắn không làm chuyện xấu, sẽ không lộ ra hành tàng (tung tích), người khác đừng hòng có thể tìm thấy hắn!
Nguyệt Vô Thương đương nhiên không thể cứ vậy mà buông tha hắn , sau khi quay về Thận Lâu Cung , liền ra lệnh cho tất cả đệ tử Ma Cung dụng tâm tuần tra.