Chương 313: Tự đào hố chôn mình 6
Lý Ngư đứng lên, nhưng hắn bị thương rất nặng, vừa đứng lên liền lảo đảo.
Bộ dạng hắn như vậy, tự mình ngự kiếm có lẽ còn miễn cưỡng chịu đựng được.
Nếu lại mang thêm nàng -- làm không tốt, nói không chừng cắm đầu té xuống đất, không bay đi ăn cơm được, ngược lại lại làm thức ăn cho dã thú.
"Sư huynh, huynh không cần quan tâm đâu, muội tự đi được rồi."
Tề Lạc Nhi cũng không đợi Lý Ngư nói lời cự tuyệt, liền chạy ra ngoài cửa.
Dù sao đỉnh núi phía Bắc cách đỉnh núi phía Nam cũng chỉ một trăm tám mươi dặm (đơn vị đo chiều dài, bằng 1/2 km), coi như nàng lại tham gia cắm trại, huấn luyện dã ngoại.
Không có! Không có! Vì sao lại không có?
Tề Lạc Nhi đi qua đi lại, vòng vòng trên đỉnh núi phía Bắc, gần như tìm khắp tất cả các ngóc ngách, xó xỉnh, nhưng lại không tìm thấy đường xuống núi!
Đỉnh núi phía Bắc này có vẻ như là một tảng đá lớn vạn nhẫn (vạn = 10 000, nhẫn: đơn vị đo lường thời xưa, bằng 8 thước hay 7 thước) , vách đá dựng đứng.
Thẳng đứng từ trên xuống dưới, căn bản không có chỗ nào có thể bám vào để leo xuống, cực kỳ hiểm trở.
Tề Lạc Nhi vòng ba vòng, cũng không tìm được chỗ nào có thể đặt chân.
Khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời đen lại.
Chẳng lẽ mình thật sự phải chết đói ở trên đây?
"Lạc Nhi, ngươi đang tìm gì vậy?"
Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng thình lình truyền đến từ sau lưng nàng.
"Đường xuống núi ở đâu? Vì sao ta không tìm thấy? Bị ẩn giấu rồi phải không?"
Tề Lạc Nhi đói đến chóng mặt, vô thức trả lời.
"Ngươi xuống núi làm gì?"
Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng có chút kinh ngạc.
"Dĩ nhiên là ăn cơm rồi! Ta sắp chết đói! Đần! . . ."
"A, sư phụ!"
Tề Lạc Nhi nói xong mới hậu tri hậu giác phát hiện ai đang nói chuyện với mình, ngay lập tức nhảy dựng lên.
"Sư phụ, chuyện kia. . . Con đói choáng váng đầu rồi, không biết là người. . ."
Tề Lạc Nhi hận không thể tìm khe đất mà chui đầu vào.
Tật xấu lúc đói bụng thì thần kinh liền không tỉnh táo này của nàng khi nào mới có thể thay đổi đây?
Ô ô ô. . .
Vân Họa thoáng sững sờ.
Khóe môi hơi hơi mím, vung tay lên, một đám mây trắng liền hiện ra trước mắt: "Đi lên, vi sư dẫn ngươi đi."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tề Lạc Nhi càng thêm đỏ, vội vàng nhảy lên trên đám mây.
"Sư phụ, thực xin lỗi, ngay cả chuyện này cũng phiền toái đến người."
Chương 314: Tự đào hố chôn mình 7
Tề Lạc Nhi gần như không ngẩng đầu lên được.
"Khách khí với vi sư làm gì? Vả lại cũng là vi sư không đúng, quên mất ngươi vẫn cần ăn cơm."
Vân Họa nhàn nhạt trả lời.
Lúc hai người đi đến Bạch Vân điện, những môn nhân đệ tử mới nhập môn đang ăn cơm chiều.
Nhìn thấy Vân Họa đưa Tề Lạc Nhi đi vào, cằm của mỗi người thiếu chút nữa rớt xuống.
"Bái kiến Tôn Thượng!"
"Bái kiến Tôn Thượng!"
". . ."
Chẳng mấy chốc trong đại điện một dải người đã quỳ xuống.
Những đệ tử này đa số là mới nhập môn mấy năm gần đây .
Bình thường đừng nói Vân Họa, ngay cả bát đại trưởng lão cũng hầu như không gặp được, không nghĩ tới hôm nay lại có thể nhìn thấy Tôn Thượng trong truyền thuyết !
Từng người một quỳ trên mặt đất, cực kỳ kích động, nhiều người suýt nữa không đứng vững nổi.
Vân Họa lại khẽ nhíu mày, phất phất tay.
Mọi người giống như bị một luồng lực mạnh mẽ không nhìn thấy đỡ dậy, không thể quỳ được nữa.
"Lạc Nhi, ngươi ở đây ăn, một lát vi sư trở lại đón ngươi."
Bên tai Tề Lạc Nhi truyền đến âm thanh lành lạnh dửng dưng của Vân Họa.
Vân Họa dùng truyền âm, người khác hoàn toàn không nghe được.
Tề Lạc Nhi ngây người một lúc, Vân Họa đã tung bay đi ra ngoài.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, cuối cùng Tề Lạc Nhi cũng ăn xong bữa cơm này.
(Không có biện pháp, nàng đi vào điện quá phong cách! Do chính Tôn Thượng tự mình đưa tới đây. Đại sư phụ phụ trách phân cơm kia thậm chí còn cho nàng thêm một ít đồ ăn ngon.)
Trong những người này đương nhiên có đồng tu cùng Tề Lạc Nhi tiến nhập Tử Vân Môn .
Mấy nữ đệ tử tụ tập lại đây, vây quanh nàng líu ríu, hỏi cái này cái kia, tinh thần bát quái lên cao hơn bao giờ hết.
Cơ hồ hỏi tới mức nàng muốn chạy trối chết.
Thật vất vả mới có thể ăn no, nàng liền vội vàng chạy ra.
Liếc mắt liền nhìn thấy Vân Họa đứng ở góc Tây Nam quảng trường Bạch Vân điện.
Gió thổi bay y phục của hắn phất phơ, dường như bất cứ lúc nào cũng sẽ hóa thành gió bay đi.
Gần như không thấy hắn động như thế nào, thân ảnh đã đi tới trước mặt Tề Lạc Nhi hỏi: "Ăn no rồi?"
"Dạ, đa tạ sư phụ." Trong lòng Tề Lạc Nhi ấm áp, cực kỳ cảm động.
Vân Họa nhìn qua lạnh lùng, thật ra lại rất dễ trò chuyện? Đối nhân xử thế nghiêm cẩn nhưng lại không khắc nghiệt.