Chương 202: Hừ, nàng chẳng cần nó
Hắn dương dương tự đắc ngồi giữa, Tề Lạc Nhi cùng mỹ nhân lục y ngồi hai bên, Khoang Nhạc ngồi đối diện.
Tề Lạc Nhi khó chịu, nàng với hắn mấy ngày liền không nói với nhau một câu, tự nhiên hắn đến phá đám nàng làm gì.
Nghĩ lại cẩn thận, bản thân cũng không làm chuyện gì đắc tội hắn, hắn âm dương quái khí vậy là ý gì?
Kẻ biếи ŧɦái! Hừ, hỉ nộ vô thường!
Tề Lạc Nhi oán thầm.
Cúi đầu nhìn bầu rượu và chén rượu, lòng khẽ động, nàng mỉm cười nói: "Đúng là không khéo, không biết sẽ đυ.ng phải hai vị, chúng ta chỉ chuẩn bị hai chén rượu và ba bầu rượu thôi, hiện tại rượu cũng uống gần hết..."
Nguyệt Vô Thương liếc nhìn nàng, Tề Lạc nhi trong lòng nhảy dựng.
Lời đuổi khách mà mãi không thốt ra được.
Nguyệt Vô Thương thản nhiên cười cười: "Không sao. Rượu "Quỳnh Hoa cất" này vốn dành cho nữ tử, bổn vương muốn uống, tất nhiên không uống loại rượu này."
Hắn duỗi tay, một bầu rượu phỉ thúy liền xuất hiện trong tay, đồng thời còn có hai chén bạch ngọc.
Mỹ nhân lục y không đợi phân phó, đã rót đầy rượu vào chén.
Hương rượu nồng đậm lan tỏa bốn phía, giống như cảnh đẹp xung quanh đều ngập hương thơm.
"Hô! Thơm quá!"
Trong tay áo Nguyệt Vô Thương phát ra âm thanh.
Tiếp theo liền rung dộng mạnh, một cái đầu to từ đó chui ra.
Lỗ tai dài nhọn rung rung, miệng nho nhỏ hơi nhếch, đôi mắt to chăm chú nhìn bầu rượu phỉ thúy, biểu tình gấp gáp.
Mặt tề Lạc Nhi tối sầm.
Thể nào mấy ngày nay nàng không thấy nó đâu, thì ra nó tự ý chạy tới chỗ Nguyệt Vô Thương!
Vật nhỏ này không nghĩ xem ai mới là chủ nhân của nó, ngày ngày đi theo mông Đậu Bảo.
Đem vị chủ nhân này vứt sau đầu.
Hừ, nàng thèm vào nó!
Đậu Đinh có vẻ cũng nhìn thấy ánh mắt bất thiện của chủ nhân, hơi rụt lại thân thể.
Nhưng rượu kia mị lực vô cùng lớn, hai con mắt mở to như bị bầu rượu câu hồn.
Nó chép chép cái miệng nhỏ nhắn, trông mong mà nhìn Nguyệt Vô Thương: "Ta cũng muốn uống."
Chương 203: Vật nhỏ này cũng coi là nam nhân?
"Đậu Đinh, cậu bé tí thế uống gì mà uống! Cẩn thận uống say lão bà không nhận cậu!"
Tề Lạc Nhi trông thấy nó nịnh bợ Nguyệt Vô Thương liền nổi giận, đem nó bắt lại.
Đậu Đinh dùng bốn cái chân ngắn nhỏ ra sức giãy giụa: "Không, ta muốn uống, ta sẽ không uống say đâu. Ta chưa uống say bao giờ cả..."
"Đúng vậy, đúng vậy, Đậu Đinh chưa say bao giờ. Ta có thể làm chứng."
Từ trong tay áo Nguyệt Vô Thương lại chui ra cái đầu vàng nhạt, chính là Đậu Bảo.
"Được, được! Uống đi! Uống đi, cẩn thận về sau ta đem cậu nhúng vào trong hũ rượu, cho cậu uống đủ!"
Tề Lạc Nhi tức giận thả Đậu Đinh.
Đậu Đinh không sợ uy hϊếp cũng không thèm để ý.
Co người lại nhảy tới trước bầu rượu.
Tại đó -- Nguyệt Vô Thương đã chuẩn bị cho nó săn một cái chén thuỷ tinh vô cùng tinh xảo.
Mỹ nhân lục y rót cho nó một chén rượu, nó không nói lời nào, dùng hai cái chân nhỏ bưng chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch!
Chén rượu kia mặc dù nhỏ, nhưng phải lớn bằng một nửa co thể nó, một chén rượu lớn như vậy không biết nó uống vào chui đi đâu.
Nó chậc chậc lưỡi: "A...! Hảo rượu! Quả nhiên đủ mạnh cho nam nhân chúng ta uống." (HP: chết cười)
Tề Lạc nhi vừa uống ngụm rượu, thiếu chút nữa phun hết ra.
Nam nhân? Vật nhỏ này cũng coi như nam nhân?
Nguyệt Vô Thương cười ha ha, vỗ mạnh lên người Đầu Đinh, suýt nữa làm cậu ta ghim luôn vào đất: "Vật nhỏ, lời này của ngươi nói không sai . Nào, nam nhân chúng ta uống rượu này. Về phần nữ nhân các nàng..."
Ngẩng đầu ngắm nhìn Tề Lạc Nhi: "Liền đi uống loại rượu cho nữ nhân là tốt rồi."
Đoạn liếc sang mũ nhân lục y : "Bích Nhi, cơ thể ngươi yếu đuối, cũng phụng bồi Tiểu Lạc uống "Quỳnh hoa cất" đi."
Mỹ nhân lục y tự nhiên cười nói: "Bích Nhi cẩn tuân vương thượng phân phó."
Nàng liền đem bình "Quỳnh hoa cất" cuối cùng rót đầy vào ly Tề Lạc Nhi.
Mình cũng rót đầy một ly.
Cũng rót cho Đậu Bảo một ly.
"Nào, Tề cô nương, chúng ta uống."
Mỹ nhân váy xanh uống một hơi cạn sạch.
Tề Lạc nhi không cam chịu yếu thế, cũng bưng lên uống cái sạch sẽ.
Mỹ nhân lục y định rót tiếp cho nàng.
Tề Lạc Nhi khoát tay, thản nhiên nói: "Rượu này ta đã uống đủ rồi, ta trái lại muốn nếm thử xem cái gọi là nam nhân rượu là tư vị gì."