Nương Tử Kì Cục, Yêu Nghiệt Điện Hạ Tới Gõ Cửa

Chương 104: Diễn màn ân ái

Chương 204: Diễn màn ân ái.

Trong lòng nàng bùng lên cơn tức giận khó hiểu.

Trừng mắt nhìn Nguyệt Vô Thương bộ dạng như đang xem kịch vui.

Không ngờ cái thế giới thần tiên này cũng xem thường nữ nhân!

Hừ, nàng sẽ cho hắn thấy. Cứ cho là uống rượu, một nữ nhân như nàng cũng không thua kém đấng mày râu!

Nàng ôm lấy cái bầu rượu "cho nam nhân" kia, tự rót một ly, cũng không đợi người khác liền một hơi uống hết.

Rượu này đặc biệt cay, quả nhiên có thể so sánh với thiêu đao tử của nhân gian.

May là lúc còn ở hiện đại, Tề Lạc Nhi cũng uống thử rượu mạnh mấy lần.

Lần này lại có phòng bị, vậy nên mặc dù cổ họng bỏng rát, nàng cũng chỉ kiềm nén ho khan hai tiếng.

Chỉ là khuôn mặt nhỏ nhắn giống như muốn bùng cháy.

May mắn giờ là buổi tối, chung quanh âm u tối nên không ai thấy rõ sắc mặt của nàng.

Mỹ nhân kia có vẻ không cam lòng yếu thế, cười khanh khách: "Ta cũng uống một chén thử xem."

Nàng cũng rót rượu mạnh, một hớp uống xuống.

Nàng ta sao có được khả năng như Tề Lạc Nhi, một chén rượu vào lập tức ho khan dữ dội.

Nguyệt Vô Thương săn sóc vỗ lưng thuận khí cho nàng. Lại gắp cho nàng ta chút rau xanh: "Bích Nhi, thân thể nàng mảnh mai, không uống được thì đừng uống, mau ăn chút đồ ăn ép xuống..."

Không biết vì sao, Tề Lạc Nhi thấy cực kì chướng mắt, trong lòng ẩn ẩn đau.

Nguyệt Vô Thương làm gì vậy?

Muốn biểu diễn xem hắn và cơ thiếp ân ái bao nhiêu sao?

Hừ, nhàm chán!

Tề Lạc Nhi ngáp dài, đứng dậy: "Được rồi, ta ăn no rồi, các người cứ tiếp tục. Ta đi về nghỉ."

Nàng vội vàng quay người đi.

Khoang Nhạc vội đứng dậy theo: "Ta cũng ăn no rồi, Lạc Nhi, ta tiễn cô."

Tề Lạc Nhi nhẹ gật đầu: "Ừ, cũng được "

Nàng liếc qua Nguyệt Vô Thương: "Chúng ta không quấy rầy thê tử các người ân ái, làm bóng đèn thừa. Khoang Nhạc, chúng ta đi."

Đoạn nàng kéo tay Khoang Nhạc xoay người rời đi.

Gian nan đi được hơn chục bước, giọng Nguyệt Vô Thương nhàn nhạt từ sau truyền đến: "Khoang Nhạc, ngươi ở lại. Bổn vương có lời muốn nói với ngươi."

Chương 205: Gϊếŧ hay không gϊếŧ?

Khoang Nhạc sững sờ lập tức dừng bước, khó xử nhìn Tề Lạc Nhi.

Tề Lạc nhi mỉm cười: "Được rồi, huynh không cần tiễn ta, ta có thể tự về."

Rồi quay gười rời đi.

Nàng uống hơi nhiều rượu, tuy cố hết sức khống chế, nhưng bước đi vẫn xiên vẹo.

Khoang Nhạc không yên tâm, hơi nhíu mày: "Cô uống nhiều quá. Cô ở đây, ta đi một lúc là về."

Tề Lạc nhi khoát tay: "Được rồi, cần gì phiền toái vậy? ! Chính ta có thể nhận được đường."

Nàng không muốn tiếp tục dài dòng, bước nhanh rời đi.

Nhìn bóng lưng nàng dần đi xa, Khoang Nhạc thở dài.

Nữ tử này rất đáng yêu. Không nhu nhược, không kiểu cách, tâm tính lại tốt, tính tình cũng cởi mở, rất có nghĩa hiệp.

Nếu nàng không phải là Thiên Nữ, hắn rất muốn kết giao bằng hữu với người bạn như nàng. Đáng tiếc...

Quay đầu lại, thấy Nguyệt Vô Thương liếc qua hắn, trên mặt nét cười như có như không: "Khoang Nhạc, ta thấy ngươi những ngày này hồ quá nhàm rỗi rồi."

Tim Khoang Nhạc trầm xuống, khóe môi lộ ra nụ cười khổ.

Hắn biết, vương bọn hắn bề ngoài có vẻ không quan tâm đến vị Tề cô nương này, nhưng nhất cử nhất động của nàng không chạy khỏi tai mắt của vương.

Những ngày này nàng lúc nào cũng cùng mình nhàm chán một chỗ, Nguyệt Vô Thương khẳng định phải ăn đến nửa bình giấm chua?

Vị Tề cô nương này đúng là nữ tử tốt, nhưng mà, hắn tuyệt đối không thể để cho nàng cùng vương thượng cùng một chỗ, bằng không thì, bất luận đối với Ma giới hay bản thân vương thượng đều là kích trí mạng!

"Khoang Nhạc, ngươi mấy ngày nay cùng nàng chung đυ.ng, cảm thấy nàng như thế nào?" Nguyệt Vô Thương duỗi chân, miễn cưỡng nói.

Khoang Nhạc thở dài: "Là một nữ hài tử rất tốt. Đáng tiếc..."

"Đáng tiếc cái gì?" Nguyệt Vô Thương nhếch mày.

"Đáng tiếc nàng là Thiên Nữ, là sao chiếu mạng của vương thượng người, vương thượng người tuyệt đối không thể gần gủi với nàng quá, cũng không thể động tâm..." Khoang Nhạc nghiêm mặt nói.

"Được rồi! Những điều này ta cũng biết! Không cần ngươi phải nhắc nhở!"

Nguyệt Vô Thương không kiên nhẫn cắt ngang hắn. Trong lòng hắn bực bội, ống tay áo phất một cái, mỹ nhân lục y vẫn ngồi ở bên ai ya một tiếng rồi biến mất, hiện ra một cành cây xanh.