Chương 14: Chó điên động dục với chủ nhân!
Năm ngoái, cũng có thể là năm trước đó nữa?
Winley đã chấp nhận lời mời tham dự một bữa ăn tối do nữ bá tước tổ chức. Trong bữa tiệc, nàng không cẩn thận uống nhầm rượu, choáng váng rụt người vào trong chiếc ghế dài dựa lưng màu đỏ thẫm, nhìn bóng người đang cười đùa bơi lội bên ngoài qua tấm rèm.
Nữ bá tước tiến vào để chăm sóc nàng. Ngồi bên cạnh nàng, đặt đầu của nàng lên đùi đầy đặn của mình, vuốt ve mái tóc dài bạch kim bằng ngón tay đầy hương thơm.
Con chim hoàng yến nhỏ bé tội nghiệp.
Nữ bá tước có giọng nói ngọt ngào lại xót thương, giống như ca cao đen pha với mật ong.
Con chim hoàng yến nhỏ của nhà Carter sống như một nữ tu khổ sở vậy. Ngươi còn trẻ tuổi như vậy đã phải học cách tìm kiếm niềm vui. Laninchet rõ ràng sẽ không để ý đến cảm xúc của ngươi, sau khi kết hôn, ngươi sẽ rất cô đơn.
Người đàn bà ghé sát vào tai Winlay, nói với nàng rằng có thể có rất nhiều cách để chơi với đàn ông. Cho dù không cắm vào vẫn có thể nhận được sự sung sướиɠ. Cô bé, phải học cách chiều lòng bản thân…
Winlay nghe xong ngơ ngác mơ màng, lúc này anh trai xông vào với khuôn mặt ngậm đầy vẻ tức giận, mạnh mẽ mang nàng đi.
Nhiều ngày sau đó, trong vườn hoa hồng trắng, Winlay cuối cùng cũng hiểu được niềm vui mà nữ bá tước nói là gì.
Đó là cảm giác ngứa râm ran, tê dại nóng ẩm, nhẹ nhàng mơ hồ mà uyển chuyển.
Simon không ngừng đưa đẩy gậy thịt, thân gậy to dài mở ra môi ngoài đỏ tươi, nhiều lần nghiền nát cánh môi mềm mại bên trong. Hắn sớm đã không thể chịu nổi mà đứng thẳng người, bàn tay to thô ráp giữ lấy vòng eo nhỏ của Winlay, gần như nâng nàng lên giữa không trung.
Winlay căng thẳng mũi chân, vẫn không giẫm tới mặt cỏ mềm mại. Gậy thịt ở giữa hai chân giống như một thanh sắt nóng đỏ, dán chặt vào phần dưới của nàng. Biên độ động tác của Simon rất lớn, càng cắm càng sâu, qυყ đầυ vểnh lên nhiều lần đυ.ng vào miệng huyệt, lại trượt đến khe mông, hôn lên hậu huyệt đang khép chặt run rẩy. Lớp vảy mỏng ở gốc cọ vào hạt thịt phía trước của nàng, mang đến cơn ngứa ngáy nhè nhẹ. lạnh lẽo
Tiếng nước òm ọp òm ọp vô cùng rõ ràng. Chất lỏng ấm áp liên tiếp tuôn ra từ huyệt nhỏ không ngừng, lại bị gậy thịt kịch liệt đưa đẩy bôi đến khe mông, hoặc là dọc theo đùi nhỏ xuống bãi cỏ.
“Đừng nhanh như vậy… A…”
Winlay thở hổn hển, muốn nắm giữ quyền chủ động trong trận tìиɧ ɖu͙© này. Nàng đỡ l*иg ngực của Simon, dùng sức túm lấy khối ngực lớn đàn hồi của hắn, kéo núʍ ѵú nhỏ cứng rắn. Khiến cho tiếng nức nở trong cổ họng Simon càng lớn hơn, biến thành tiếng gầm gừ của một con thú ăn thịt nào đó. Hắn nâng mông tròn đáng yêu của nàng lần lượt mãnh liệt va chạm, túi tinh nặng trịch quất vào miệng huyệt, phát ra tiếng bạch bạch hạ lưu.
Winlay bị làm cho lắc lư, đồng tử tan rã, đôi môi đỏ mọng khẽ mở ra. Nàng phát ra tiếng chửi rủa cùng tiếng rêи ɾỉ rải rác hỗn loạn, trong kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt nàng vỗ vỗ bả vai thú nhân, hai má, móng tay vẽ ra những dấu đỏ dài trên cổ hắn.
“Bảo ngươi chậm một chút… A… Ha… Thật thoải mái… Sao có thể thoải mái đến như vậy chứ…”
Simon nhào nặn hai bờ mông thịt, mắt đỏ ngầu như muốn nhỏ máu. Trên mặt hắn hiện ra sự thống khổ giãy dụa rất nhỏ, cúi đầu cọ xát cổ chủ nhân.
“Người có thể mắng tôi, cầu xin người hãy mắng tôi.”
Hắn há miệng, răng nanh sắc nhọn cắm vào động mạch cảnh trắng yếu ớt, nhẹ nhàng cọ xát. Gậy thịt dưới thân lại đưa đẩy giống như phát điên, vô số lần chọc nhẹ miệng huyệt khắn khít, cảm nhận được lớp thịt mềm mại đang căng cứng co rút bên trong.
Winlay thoải mái đến mức khóc thành tiếng, nắm lấy mái tóc ngắn ẩm ướt thô ráp của hắn, đứt quãng mắng: “Chó điên, tên khốn khϊếp động dục với chủ nhân… Tiện chủng… Á a a a a a!”
Hạt thịt phía trước và miệng huyệt nhạy cảm đồng thời bị hung hăng va chạm, nàng đột ngột duỗi thẳng hai chân, thét chói tai run rẩy. Một lượng lớn dâʍ ɖị©ɧ trong suốt tuôn ra khỏi hoa huyệt, tưới lên thân gậy nóng rực. Simon thở hổn hển mấy lần, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng bắn ra từng luồn một, làm bẩn chiếc váy hoa xinh đẹp sạch sẽ.
Hắn chậm rãi di chuyển về phía trước, phần đỉnh xuất tinh liên tục lướt qua giữa hai chân, vuốt ve môi trong, giống như một nụ hôn lưu luyến không rời. Dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ mang theo nhiệt độ này cũng bắn vào miệng huyệt và thịt môi của nàng, dính nhớp nháp nhỏ xuống.
Sau một hồi lâu, Winley cuối cùng cũng đã được Simon buông ra. Ngay khi chân giẫm lên bãi cỏ ẩm ướt, suýt chút nữa đã ngã xuống đất.
Simon vô thức muốn ôm lấy nàng, nhưng bị tiếng quát bảo ngăn lại.
“Ngươi tới thu dọn những thứ này đi.” Winlay chỉ vào tấm vải rách nát dưới mặt đất cùng với bình thuốc rải rác từ xa. Nàng lau đi những giọt nước mắt còn sót lại trên má, biểu cảm trên mặt trở nên bình tĩnh và dịu dàng trở lại. Khi thoáng nhìn hoa tường vi dính tϊиɧ ɖϊ©h͙ phía sau, nở nụ cười không rõ ý nghĩa.
Simon không hiểu cảm xúc của nàng.
Hắn đứng một mình trong khu vườn tối tăm, nhìn theo hướng Winlay rời đi. Bước chân của thiếu nữ có chút không ổn định, nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp như trước, bóng lưng kiêu ngạo lại cô độc.
Simon chăm chú nhìn nàng, cho đến khi không nhìn thấy gì nữa mới trầm mặc ngồi xổm xuống, nắm mảnh vải mềm mại trong lòng bàn tay. Hắn lén hôn nó, giống như một tử tù được ân xá.