Thất Trinh

Chương 11.2: Tôi muốn ᒪàʍ Ŧìиɦ với người

Chương 11.2: Tôi muốn làʍ t̠ìиɦ với người

Editor: L’espoir

Sách giáo khoa sinh lý được học ở cấp thấp hơn đã giới thiệu ngắn gọn về cấu trúc và dữ liệu chung của bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© nam. Stryer vượt xa mức trung bình của nhân loại, nhưng Simon cũng có chút thoát ly khỏi lẽ thường.

Kích thước quá mức và có hình dạng kỳ lạ. Màu sắc và vảy thì tạm không nói tới, nhưng phần đỉnh vậy mà cong lên, giống như đầu búa dùng để đóng đinh.

“Cái này của ngươi…” Wenlay nhấc chân, chỉ chỉ dươиɠ ѵậŧ của hắn, “Là đặc điểm chủng tộc gì?”

Động tác của nàng rất nhỏ, nhưng Simon lại giống như bị giật mình rất dữ dội, đứng dậy và ngả người ra sau. Lần trốn này, gậy thịt mang theo nhiệt độ nóng bỏng trực tiếp đánh vào mu bàn chân Wenlay, phát ra tiếng vang không nhẹ không nặng.

Bộp.

Wenlay hơi kinh hãi, nàng đắm chìm trong tâm trí nghiên cứu, nhất thời quên mất mình nên làm ra phản ứng tức giận khi bị sỉ nhục.

Thứ này... Nặng quá đi.

Nàng cuộn tròn ngón chân của mình, chỉ cảm thấy mu bàn chân nóng bỏng đau đớn.

“Xin lỗi người...”

Simon dường như bị kết án tử hình, hắn khó khăn lên tiếng. Hắn không thể ngẩng đầu lên nhìn mặt Wenlay, tầm nhìn lại bị đôi chân trần trụi của nàng chiếm giữ. Đó là bộ vị mà hắn từng nhìn trộm vô số lần, nhỏ nhắn đáng yêu, ngón chân mượt mà, chỉ với một tay của hắn là có thể ôm lấy chúng.

Hiện tại, mu bàn chân trắng nõn mềm mại có dấu đỏ nhạt.

——Đó là dấu vết của dươиɠ ѵậŧ xấu xí bị lôi ra ngoài.

Simon lại cương cứng không kiểm soát được.

Hắn nhắm mắt lại, cong móng vuốt sắc bén, mạnh mẽ nắm lấy hạ thể, muốn xé rách thứ du͙© vọиɠ ghê tởm này thành từng mảnh nhỏ.

“Làm cái gì vậy?”

Winley ngăn cản hành vi tự ngược đãi bản thân của Simon lại.

Nàng dở khóc dở cười, ngồi xổm xuống quan sát khuôn mặt của hắn. Khuôn mặt anh tuấn của thú nhân lai tạp không có bao nhiêu biểu cảm, nhưng đồng tử đỏ tươi đang run rẩy co rút lại, gò má cũng co giật vài cái.

Chỉ trong nháy mắt, chỉ cần trong nháy mắt—— Wenlay rốt cục đã nhìn thấu tâm tư của hắn.

“Ngươi thích ta?”

Simon giật giật môi, nhưng không phát ra âm thanh nào.

Winley ôm đầu gối, trầm tư trong vài giây rồi hỏi: “Ngươi muốn làʍ t̠ìиɦ với ta?”

Simon chậm rãi nâng mí mắt lên, chuyên chú và trầm mặc nhìn về phía khuôn mặt xinh đẹp mềm mại của thiếu nữ. Nội tâm của hắn tràn ngập du͙© vọиɠ phá hoại nóng rực, tuyệt vọng lạnh lẽo như bão táp cuốn qua lục phủ ngũ tạng.

Phải, tôi muốn làʍ t̠ìиɦ với tiểu thư.

Muốn xé váy của người, nhào nặn cặρ √υ' của người, gặm nhấm cổ và đâm gậy thịt vào khe huyệt mềm mại hồng hào của người. Làm người không ngừng nghỉ, mở cửa cung yếu ớt của người, chống vào vách thịt lần lượt bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào đó, cho đến khi tử ©υиɠ bị đổ đầy.

Muốn nghe người khóc, nghe người hét chói tai cao trào, tát tôi nhục mạ tôi là con chó hoang động dục. Sau đó, người sẽ mỉm cười với tôi, vuốt ve khuôn mặt của tôi, dùng giọng điệu nhẹ nhàng và thương hại để bố thí tình yêu ít ỏi.

Chủ nhân của tôi, tôi khao khát người rất nhiều.

Thậm chí còn muốn ăn người cả da lẫn thịt.