Thất Trinh

Chương 12: Hương vị gì?

Chương 12: Hương vị gì?

Editor: L’espoir

*

Simon nuốt những lời cay đắng vào lòng, buộc mình phải phát ra những âm tiết khó khăn.

“Phải.”

Chỉ riêng một từ này đã làm cạn kiệt toàn bộ sức lực của hắn.

Tình cảm sôi trào gào thét rút lui. Nỗi xót xa lạnh lẽo tràn ngập khắp cơ thể.

Simon đang chờ đợi phán quyết cuối cùng. Không có một quý tộc nào thích thân là tôi tớ lại dám phạm thượng cả, huống chi hắn là thú nhân lai, so với đồng tộc thuần chủng còn thấp kém hơn, còn ti tiện hơn.

Tạp chủng, chó hoang, súc sinh cấp thấp máu lạnh.

Đây là cách gọi mà hắn từng nhận được.

Sau khi trở thành thị vệ, cuối cùng thì mọi người đã bằng lòng gọi tên của hắn. Nhưng không ai có thể gọi hắn với một giọng nói dễ nghe và mềm mại như Winlay.

——Simon.

Lần đầu tiên họ gặp nhau, con gái của Công tước đã mỉm cười và nói với giọng nói trẻ con non nớt, Simon, chào mừng ngươi đến với ngôi nhà này.

Nàng mong manh lại đáng yêu, chưa bao giờ cáu gắt hay tức giận. Dù bị khẽ tay trong môn học lễ nghi ăn uống, bị mẹ khiển trách vì không đạt điểm tối đa trong kỳ thi, nàng chỉ biết giấu mình trong chăn, lén lút khóc nức nở.

Simon à, đừng nói với ai nhé.

Nàng thò ra cái đầu bù xù ra khỏi chăn, đôi mắt đỏ hoe kéo tay áo hắn.

Simon, ngươi không thấy ta khóc.

Lớn hơn một chút nữa, nàng đặc biệt chú ý đến trang phục của mình. Viền ren của mũ phải phối hợp với nơ của quần áo, tóc phải được chải thành búi hoa bồng bềnh. Vì sợ bỏ lỡ thời gian tiệc trà chiều, sẽ dậm nhẹ chân thúc giục hắn.

Simon, chúng ta nhanh lên đi.

Hắn sẽ bế nàng lên, chỉ dùng một cánh tay nâng cơ thể nàng, chạy nhanh trong gió. Tiếng kêu kinh hoàng xen lẫn với tiếng cười vui vẻ của Winley, nàng nắm lấy tai hắn và hét lên, Simon, bay lên nào!

Hắn thực sự có thể chạy nhanh như bay.

Vô số ký ức đẹp đẽ đã kết thúc trong một buổi tối này. Simon gần như thành kính nhìn Winley, chờ đợi cho nàng gọi tên của mình một lần nữa và tuyên cáo tử hình cho hắn.

Nàng sẽ lớn tiếng mắng chửi, dùng ma dược để thiêu hủy nội tạng của hắn chăng?

Hay là nhốt hắn vào tù của phủ Công tước, để cho người hầu dùng trọng hình?

Simon tưởng tượng ra vô số vận mệnh. Hắn không sợ cái chết và tra tấn, bị nàng nhục mạ thôi cũng đã cảm thấy hạnh phúc rồi, duy chỉ có căm ghét sinh ly tử biệt.

Nhưng Winlay lại không có bất kỳ phản ứng gì.

Khuôn mặt của nàng rất bình tĩnh, đôi mắt xanh sẫm không có một chút gợn sóng nào.

Một lát sau, nàng mới cụp mí mắt xuống, thở dài lẩm bẩm: “Là vậy sao.”

Winlay không cảm thấy xấu hổ hay tức giận. Mặc dù thú nhân lai đang để lộ ra bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của mình, vừa rồi còn gọi tên nàng tự an ủi.

Có lẽ là vì nàng quá mệt mỏi.

Sống một cuộc sống mệt mỏi hơn mười năm, mất đi ý nghĩa của những nỗ lực cho tới này.

Hiện tại màng một chút cũng không muốn tuân theo lẽ thường, cái gì mà lễ nghi quy tắc. Càng không muốn làm người phụ nữ tốt trong miệng mẹ, hay là Hoàng hậu bình hoa do Laninchet chỉ định.

“Cái này của ngươi, đến tột cùng là cái gì vậy?”

Winlay vươn ngón trỏ ra, nhẹ nhàng ấn vào gốc gậy thịt đang cương cứng của hắn. Đầu ngón tay chạm tới một mảnh hơi lạnh kỳ dị, điều này khiến nàng tò mò vuốt ve, cảm nhận từng đường vân vảy hơi thô ráp.

Simon mở to hai mắt, ngơ ngác nhìn Winlay. Bụng dưới hoàn toàn căng thẳng, dươиɠ ѵậŧ không thèm để ý nguyện vọng của chủ nhân, run rẩy vểnh lên một độ cong cường điệu.

“Kỳ lạ thật.”

Winlay lẩm bẩm nói nhỏ, ngón trỏ chậm rãi lướt qua túi tinh phủ đầy vảy, một đường sờ lêи đỉиɦ vểnh lên theo gậy thịt, “Phía sau thì lạnh, mà phía trước lại rất nóng.”

Đầu óc Simon sắp bị thiêu rụi.

Hắn muốn trốn tránh, Winlay đã trực tiếp nắm lấy gậy thịt nóng bỏng, ra lệnh mà không cần suy nghĩ: “Không được nhúc nhích.”

Simon không dám động đậy.

Hắn chỉ có thể duy trì tư thế quỳ xuống, hai tay túm chặt lấy cỏ. L*иg ngực phập phồng kịch liệt, sống lưng ưỡn lên thành một cánh cung đầy đủ.

“Tiểu thư…” Trong cổ họng hắn rên nức nở, cực kỳ giống chó lớn đang uất ức, “Tiểu thư, người đừng làm vậy.”

Nhưng cơ thể luôn trung thực hơn tinh thần. Winlay chạm vào phần đỉnh ẩm ướt, Simon đã nhịn không được đẩy háng lên, đưa thứ đồ chơi dữ tợn này vào trong tay nàng.

“Bộ phận màu đỏ, là gien của sói tuyết ư?” Winlay vẫn đang khám phá cấu trúc cơ thể của hắn, “Ta nghe nói máu của sói tuyết rất nóng, nóng đến độ có thể làm tan chảy đá. Còn các bộ phận có vảy là thuộc về các dấu hiệu của kỳ đà và rắn chăng? Nhưng sao máu lưu thông chỗ nóng chỗ lạnh nhỉ…”

Thật kỳ lạ.

Winlay lại chạm vào phần đỉnh cong cong vểnh lên của hắn, ngón tay vuốt ve rãnh thịt lõm ở giữa, “Nơi này có tác dụng gì… Cạo tϊиɧ ɖϊ©h͙ ư?”

Không biết là đυ.ng phải điểm nhạy cảm nào, thân thịt tráng kiện đột nhiên nảy lên, một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng rực phun ra. Chúng rơi rải rác trên bãi cỏ, còn có một ít văng vào lòng bàn tay Winlay.

Simon thở hổn hển lợi hại.

Đồng tử của hắn giãn ra và mất tập trung, môi hơi hé mở, tựa như quên mất cách tổ chức ngôn ngữ.

Winlay cảm giác được gò má có chút nóng lên.

Nàng sờ thử, quả nhiên dính một chút tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên đó.

Thứ này có màu hồng, không có mùi tanh.

Winley đặt ngón tay của mình vào miệng của Simon, bắt hắn liếʍ tϊиɧ ɖϊ©h͙ của mình. Thú nhân lai đáng thương chỉ biết nghe theo mệnh lệnh của nàng, hoàn toàn không biết phản kháng là gì.

“Có mùi vị gì?”

Winlay hỏi.

Simon theo bản năng nuốt xuống, một lúc lâu sau đó, giọng nói khàn khàn đáp lại nàng: “Đó là mùi cỏ cháy.”

Winlay không hiểu sao muốn bật cười, cong cong hai mắt cười.

Simon bất lực nhìn tiểu thư của mình làm chuyện ác.

Hắn từ bỏ suy nghĩ, chỉ tham lam đón lấy nhất cử nhất động của nàng.

Có lẽ đây là thủ đoạn nhục nhã của tiểu thư. Muốn hắn phơi bày sự xấu xí của mình trước khi chết.

Nhưng cái này làm sao có thể tính là nhục nhã?

Hắn cảm thấy mình nên hoàn thành nghĩa vụ cuối cùng của thị vệ, dạy Winlay đừng làm như vậy với người khác nữa. Không có một giống đực nào có thể chịu đựng được hành động này của nàng, chỉ biết cho rằng hành động này chính là quyến rũ và cám dỗ.

Ngay sau đó, Winlay giơ tay lên, xoa xoa mái tóc màu xám thô ngắn cứng rắn của hắn. Ngón tay bị liếʍ có chút ẩm ướt, dán vào chân tóc chậm rãi trượt.

Bộ lông trên Simon đã dựng lên.

Hắn lại không chịu nổi bắt đầu thút thít, trong cổ họng khò khè khò khè, đôi mắt đỏ tươi trở nên mờ mịt và ướŧ áŧ. Bởi vì bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, dươиɠ ѵậŧ ở bụng dưới lại lần nữa dựng lên thẳng tắp, không biết đủ mà đâm vào chân Winlay.

“Thật là có sức sống.”

Winlay đánh giá như thế, giọng nói mỉm cười ẩn chứa một tia vui sướиɠ khi đã trả thù. Nàng dùng đôi môi hồng ướt hôn mí mắt run rẩy của Simon, sau đó đứng dậy, nhấc chân giẫm lên gậy thịt nóng rực cứng rắn của hắn. Độ cong của lòng bàn chân mềm mại ma sát thân gậy, ngón chân ửng đỏ cong lên, kí©ɧ ŧɧí©ɧ qυყ đầυ nhạy cảm từng chút một.

***

L’espoir: Giờ mình hơi bận, nhưng vẫn sẽ cố gắng đăng chương mỗi ngày, cầu ánh kim ạ!!!