Ánh trăng dần chìm vào màn đêm, lãnh địa Viêm địa của tộc Lang không còn bóng dáng con sói nào ra ngoài. Con hồ ly chín đuôi vốn đang yên giấc trong l*иg vàng bỗng mở mắt, nhìn con sói đang nhắm mắt nhập định bên cạnh, khóe môi nhếch lên nụ cười tinh quái.
Thần thức hùng hậu từ một luồng lớn chia thành vô số sợi nhỏ, tránh khỏi sự giam cầm của chú ấn nơi l*иg vàng mà len ra ngoài, sau đó ngưng tụ thành những sợi kéo hồn lấp lánh ánh bạc, bay thẳng về phía Hô Na Sách.
“Hồn ti dẫn mộng, chú ấn sinh thành.”
Nếu dùng hồn thuật quá mạnh sẽ khiến Hô Na Sách cảnh giác, nên Cơ Miên Hoan chỉ đưa ra bảy sợi kéo hồn đã được luyện hóa lâu nhất và mạnh nhất, mỗi sợi đều chuẩn xác kéo chặt vào những điểm then chốt nhất trong thần thức của Hô Na Sách.
Tinh thần lực của hồ ly chín đuôi vốn mạnh hơn Hô Na Sách, hắn nhắm mắt, dùng thần thức lặng lẽ đâm xuyên vào thức hải của đối phương.
Hô Na Sách không hề hay biết, một chú ấn hiện lên sau gáy y, lông mày y khẽ nhíu lại, nhưng nhanh chóng được những sợi kéo hồn trong thức hải xoa dịu.
Cơ Miên Hoan muốn có được trái tim của con sói này, muốn Hô Na Sách hoàn toàn tin tưởng mình.
Hắn thực sự có dã tâm.
Hô Na Sách đã gần trăm năm không mơ giấc mộng nào.
Từ sau khi phụ vương phi thăng, y vì đột phá cảnh giới mà trong tâm kết nghẹn, ngày đêm đắm mình trong tu luyện, thời gian ngủ gần như bị gạt bỏ hoàn toàn.
Từ nhỏ y đã ít nói, càng không chủ động giao tiếp với đồng lứa, mà phần lớn bọn họ cũng vì chênh lệch thực lực và thân phận mà kính sợ, giữ khoảng cách với y.
Thiên chi kiêu tử của Lang tộc, kẻ được giới yêu tộc tán tụng hết lời, lại luôn lấy phương thức vô cùng khép kín để tu luyện — nếu bị các yêu tộc khác biết, hẳn sẽ khiến họ kinh ngạc không thôi.
Mỗi lần bế quan trong động phủ là hàng chục năm, lần nào vừa mở mắt, những biến đổi xung quanh cũng khiến Hô Na Sách cảm thấy không thích ứng được. Điều đầu tiên y làm sau khi xuất quan luôn là đến bẩm báo với phụ vương thành quả tu luyện của mình.
Khi đó y vẫn mang hình dáng thiếu niên, nhưng đã có phong thái chững chạc, khiến phụ vương xoa đầu y mỉm cười: “Có ta ở đây, con không cần khổ sở đến vậy.”
Cho đến ngày hôm đó, khi tu vi bị đè nén bấy lâu cuối cùng chạm đến giới hạn, phụ vương thở dài, trao chìa khóa cấm địa cho Hô Na Sách rồi nói: “Từ giờ trở đi, con phải ở lại một mình rồi.”
Sau khi mẫu hậu phi thăng, nếu không phải vì luyến tiếc Viêm Địa và Hô Na Sách, thì với thực lực của phụ vương, ông đã sớm nên đắc đạo mà phi thăng thượng giới rồi. Nay tu vi của ông đã không thể đè nén thêm, nếu còn lưu lại hạ giới sẽ bị Thiên Đạo phản phệ.
Phụ vương vừa rời đi, Hô Na Sách liền nhạy bén nhận ra Viêm Địa dường như đã xảy ra một vài thay đổi.
Ban đầu y cũng không để tâm, cho đến lần đầu tiên y bế quan suốt mười năm, sau khi xuất quan phát hiện tu vi của Lang Thập Lục lại chẳng tiến bộ là bao.
Mỗi con lang yêu trước khi hóa hình đều được đặt tên theo thứ tự, Lang Thập Lục thông minh lanh lợi, lại không giống các sói con khác sợ Hô Na Sách, ngược lại còn rất thân thiết, khiến y đặc biệt để ý nhiều hơn.
Nó có căn cốt tuyệt vời, ngộ tính cũng cao, nếu nó lười biếng không tu luyện thì thôi, nhưng hôm đó Hô Na Sách trầm mặt hỏi nó, đối phương lại uất ức kêu "gau" một tiếng, lăn qua lăn lại bên chân y, rõ ràng là đang phản bác lời nói rằng nó lười biếng.
Y bế Lang Thập Lục đang quậy phá lên, đi tuần khắp Viêm Địa, sau đó phát hiện linh mạch chính yếu nhất của lang tộc đã bắt đầu dần dần cạn kiệt.
Các trưởng lão trong tộc chưa từng nói với y, chỉ vì muốn y yên tâm tu luyện đột phá, chuẩn bị kế thừa vương vị.
Cấm địa truyền thừa thần thức chỉ có yêu vương mới có thể đặt chân vào, kẻ nào dưới cảnh giới yêu vương nếu xâm nhập sẽ bị uy áp trong cấm địa nghiền nát cả thân thể lẫn thần hồn.
Các đời Lang Vương có thể phi thăng đều là tại cấm địa đột phá mà phi thăng, phụ vương cũng không ngoại lệ.
Y đã không kịp gặp phụ vương lần cuối.
Trong cơn mơ màng, xung quanh trở nên mờ tối, Hô Na Sách chìm dần vào giấc ngủ.
Y mơ hồ muốn mở mắt ra, nhưng mí mắt lại nặng như đeo chì.
Đây là đâu?
Y cố gắng gượng tỉnh, nhưng ý thức lại bị từng đợt tinh thần lực mềm mại kéo đến, khiến thần hồn mê man, gần như mất hết khả năng hành động.
Một đôi tay vươn ra từ trong bóng tối.
Từ khe hở đôi mắt cố gắng mở ra, Hô Na Sách nhìn thấy một đôi tay thon dài thanh tú, đến cả đốt ngón tay cũng trắng nõn hơi ửng hồng.
Thế nhưng hành động của đôi tay ấy lại hoàn toàn không phù hợp với vẻ ngoài tao nhã.
Mười ngón tay chầm chậm lướt từ l*иg ngực Hô Na Sách xuống đến phần eo săn chắc của y, vừa vuốt ve vừa mơn trớn nhẹ nhàng, khiến y không nhịn được ngửa cổ ra sau, eo khẽ run lên từng đợt.
Y phản kháng lại cơn mê man trong đầu, cảnh giác tỉnh táo hơn, cố lách người né tránh đôi tay kia nhưng vô ích.
Đầu óc nặng trĩu, y vẫn cố gắng phát ra một tiếng sói tru yếu ớt như lời cảnh báo.
Hô Na Sách sững lại khi nghe thấy tiếng của chính mình, rồi cúi đầu nhìn bàn tay của mình.
Là móng vuốt của sói.
Và còn là dáng vẻ khi y chưa hóa hình — một con sói con nhỏ bé, lông tơ mềm mại.
Sự giãy giụa của y yếu đến mức có thể bỏ qua, còn đôi tay kia thì cứ thản nhiên lướt khắp người y, thậm chí cố tình lượn vòng quanh chiếc đuôi.
Hô Na Sách lửa giận bốc lên tận đầu, y muốn mở mắt ra cắn chết tên khốn nào dám trêu đùa mình, nhưng lại không tài nào nhìn rõ được đối phương là ai.
Đầu ngón tay mềm mại vuốt ve bộ lông của y, sau đó ôm y lên. Hô Na Sách không cam lòng mà gầm gừ vài tiếng, duỗi móng vuốt ra đạp loạn vào l*иg ngực người đó.
Lực đạp mềm yếu, chẳng khác gì mèo con đang giận dỗi.
Tên khốn kia lại coi y như tiểu sói con ôm vào lòng vỗ về vuốt ve, còn khẽ cười nói điều gì đó.
Nhưng y chẳng nghe thấy gì.
Trong lòng y chửi rủa liên tục, rồi há miệng cắn mạnh một cái.
Chỉ là răng sữa của sói con cắn lên cánh tay người kia, đến một dấu vết cũng không để lại.
Ngược lại, đầu lưỡi còn khẽ lướt qua làn da như đang liếʍ nhẹ.
Tiếng gầm gừ trong cổ họng y yếu ớt đến đáng thương, giống như đang vừa nức nở vừa làm nũng.
Giãy giụa hồi lâu cũng vô ích, cuối cùng hồn phách mệt mỏi dần.
Hô Na Sách giống như đã chấp nhận số phận, nằm yên trong lòng người kia không nhúc nhích, dứt khoát nhắm mắt lại, ngửi mùi hương trên người đối phương.
Một hương mai nhè nhẹ, lạnh lẽo mà thanh khiết, như đang âm thầm xoa dịu nỗi phiền muộn trong lòng. Dần dần, y quen với những cái vuốt ve đó, chậm rãi yên tĩnh lại, không còn vùng vẫy nữa, thậm chí còn cảm thấy buồn ngủ.
Đợi đến lúc y không buồn ngủ nữa sẽ cắn đứt đôi tay chết tiệt kia.
Sự cảnh giác trong thức hải cũng dần suy yếu.
Trong thức hải của Hô Na Sách, Cơ Miên Hoan nhẹ nhàng vuốt ve con sói con đang ngủ không yên trong lòng, bật cười khẽ: “Tiểu lang, lúc nhỏ ngươi lại đáng yêu như vậy à.”
Lời tác giả:
Một chút kiểu cưỡng ép tình yêu kỳ lạ (không phải thật đâu nha =))). Sự việc không nên xảy ra đến lần thứ ba — đây là lần thứ ba tôi nhắc bạn đừng chọn nhầm phe đấy nhé!!! Sau này bạn khóc lóc kêu là phản rồi thì đừng trách tôi gõ đầu bạn!