Lang Cố Hồ Hoan

Chương 4

Mặt trăng dụ hoặc hòa vào sắc xanh nhã nhặn của bầu trời hừng sáng, nương theo ánh mặt trời đỏ nhạt đang dần dần mọc lên khỏi bình nguyên, áng mây ngũ sắc tuyệt đẹp nhuộm lên nền trời trắng tinh như dải lụa, thoạt nhìn cực kỳ xinh đẹp diễm lệ.

Ánh sáng xanh rực rỡ chiếu rọi vào động phủ, yêu lực yếu ớt khẽ rung động rơi xuống không trung, từ từ hòa hoãn rồi tập trung hấp thu ngưng kết thành mảnh vụn cực kỳ nhỏ bé, dùng mắt thường không thể nhìn thấy, những tinh thạch mỏng manh đang rơi vào khe hở.

Ánh sáng rơi xuống người Lang yêu đang ngồi đó suốt đêm, nét mặt lạnh như băng bây giờ cũng hòa hoãn đi vài phần, Cửu Vĩ Hồ mở ra đôi con ngươi trơn ướt, xoay người nằm nghiêng, lẳng lặng nhìn về phía Hô Na Sách còn chưa mở mắt.

Con Lang này có khuôn mặt lạnh lùng, khi nhắm mắt thì lộ ra đôi lông mi vừa dài vừa dày, giữa mày hơi nhíu lại, đôi môi phá lệ xinh đẹp lúc này đang mím chặt thành một đường thẳng, toàn thân đều lộ ra sự đề phòng cảnh giác.

Đêm qua còn tưởng rằng sau khi dỗ dành Hô Na Sách sẽ làm tan đi một lớp phòng bị của hắn, không ngờ khi Cơ Miên Hoan chỉ hơi lơ là một chút, Lang con trong lòng ngực đột nhiên từ một con non biến thành bộ dáng to lớn trưởng thành, Cơ Miên Hoan buông tay không kịp nên bị Lang yêu vừa thức tỉnh, hung ác cắn một cái thật to.

Trong thức hải nhất thời dấy lên yêu lực bá đạo và hung ác, tạo thành cuồng phong như có hàng vạn mũi dao bén nhọn hóa thành, vô cùng sắc bén làm tổn thương người khác, ngay lập tức vây chặt Cơ Miên Hoan, sau đó mạnh mẽ buộc chặt muốn cắn nuốt hắn, khiến hắn buộc phải rời khỏi thức hải của Hô Na Sách.

Không biết nghĩ đến cái gì, Cơ Miên Hoan nheo lại đôi mắt hồ ly, đôi môi hẹp dài khẽ nhếch tạo thành một đường cong xinh đẹp, lén lút nở nụ cười.

Thân thể Lang yêu lúc còn là con non cực kỳ mỏng manh mềm mại, làm xúc cảm khi sờ lên vô cùng thoải mái, nếu không vì mục đích nào đó, không thể không khiến Hô Na Sách dần dần quen thuộc chính mình thì Cơ Miên Hoan cũng rất tình nguyện ôm khối thân thể này xoa nắn một đêm.

Hơn nữa, khi ở bên ngoài thức hải, Lang yêu này lại là bộ dáng kiêu ngạo khó thuần, giống như thứ gì đó cực kỳ bí ẩn làm người ta rất muốn chinh phục, hấp dẫn người ta muốn tiến lại gần hơn.

Trời sinh tính tình Cơ Miên Hoan không nghiêm túc lắm cũng không có ước muốn gì lớn lao, chỉ thích nhất những người hoặc những chuyện thú vị.

Rất rõ ràng, Lang yêu kiêu ngạo này có thể được tính thuộc vào phạm vi thú vị trong lòng hắn.

Khi con ngươi trong mắt biến thành màu đỏ, đó là dấu hiệu cho thấy Hồ tộc đang sử dụng Hồn Thuật, Cơ Miên Hoan thu hồi sáu sợi Hồn Ti từ trên người Hô Na Sách, chỉ để lại một sợi làm mồi dẫn.

Nếu không phải bộ tộc đang gặp nguy cơ cấp bách, đám lão già kia lấy tính mạng của Cữu Cữu ra vừa đe dọa vừa dụ dỗ thì hắn đã có biện pháp khác tốt hơn rồi.

Hắn rất muốn dùng thời gian dài để thuần hóa Lang yêu này chứ không phải dùng Hồn Thuật.

Nhất định là có hứng thú đến cực điểm.

Chỉ tiếc trời không thuận lòng người.

Ánh sáng rực rỡ đa tình, làm tô điểm thêm cho hàng lông mi mỏng manh kia một tầng màu bạc, khuôn mặt Hô Na Sách trời sinh đã mang theo cảm giác xa cách, lại thanh lịch tuấn mỹ như vì sao trên trời, vốn là dáng vẻ cự tuyệt người người, xa cách ngàn dặm, nhưng trong mắt Cơ Miên Hoan lại mâu thuẫn xen lẫn sức hấp dẫn.

Hàng mi dài run rẩy, sau đó đôi mắt màu vàng kia mở ra, ánh mắt lạnh lẽo ẩn chứa một tia lệ khí không dễ dàng phát hiện, Hô Na Sách nhíu mày phun ra một ngụm trọc khí, trong đầu vẫn không thể nhớ được mộng cảnh đêm qua.

Nhưng trong thức hải vẫn giữ lại cảm giác khó chịu, hắn vẫn có thể từ trong đó nhìn ra một vài biến hoá kỳ lạ, nhưng cố tình mơ thấy cái gì thì một chút cũng không nhớ ra.

Chẳng lẽ là di chứng lúc trước tẩu hỏa nhập ma.

Hắn vận hành yêu lực quanh thân, ở chỗ đan điền đảo qua đảo lại mấy vòng mới dừng lại, hôm qua nhất thời song tu đem lại hiệu quả rất nhỏ, nhưng Hô Na Sách vẫn rất nhạy bén phát hiện yêu lực tắc nghẽn đã có chút cải thiện.

Cho đến lúc nghe được âm thanh của móng vuốt cào nhẹ vào góc l*иg sắt truyền đến, Hô Na Sách liếc mắt nhìn thấy bóng dáng Hồ ly không chịu an phận, tay phải nhanh chóng làm ra một pháp quyết, khiến chiếc l*иg kia lập tức bay lại phía mình.

Móng vuốt nhỏ của Cơ Miên Hoan muốn vươn ra khỏi l*иg sắt, nhưng bị ấn chú xung quanh bắn ngược trở lại, bộ lông trắng mượt sạch sẽ bị yêu lực đốt cháy.

Hắn lập tức ngoan ngoãn, cũng không ríu rít làm nháo nữa, chỉ im lặng gục đầu xuống, vươn đầu lưỡi màu hồng nhạt liếʍ liếʍ lông mình, thỉnh thoảng ngước mắt nhìn về phía Hô Na Sách.

Đôi mắt kia ẩm ướt trong sạch, làm người ta cảm thấy vừa ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, trong lòng Hô Na Sách dường như nứt ra một khe hở, cũng chưa từng phát hiện tại sao mình lại mềm lòng với hồ ly này đến vậy, quả thật quá quái dị, hắn mím môi bấm ngón tay, làm khóa chú vây quanh ngoài l*иg sắt tiêu tán.

Cơ Miên Hoan vươn móng vuốt ra lần nữa, lần này không có cái gì ngăn cản, lập tức vui sướиɠ kêu một tiếng, đẩy cửa nhỏ ra rồi bổ nhào vào ngực Hô Na Sách.

Trọng lượng của Hồ ly rất nhẹ, bốn đệm thịt nhỏ dưới chân giẫm lên người Hô Na Sách cũng có lực đạo yếu ớt, trong đó còn có hai cái chân càn quấy chạm vào ngực Hô Na Sách, Hô Na Sách xách Cơ Miên Hoan lên, đối phương ngoan ngoãn kêu một tiếng, ánh mắt dịu dàng nhìn hắn.

“…Đã nghĩ kỹ muốn cái gì chưa?” Hô Na Sách thản nhiên nói.

“Chưa nghĩ ra, ca ca cho ta thêm một ngày.” Cơ Miên Hoan đảo mắt vòng quanh, Hô Na Sách xách gáy hắn làm hắn không thoải mái.

Hắn đong đưa hai đệm thịt nhỏ giẫm lên cơ ngực căng đầy, xúc cảm lại mềm mại đến kinh người.

Hắn không có ý tốt muốn dùng lực đè lên, cánh tay xách gáy hắn bỗng thay đổi lực đạo, nắm chặt đến mức da thịt cảm thấy đau đớn.

“Ca ca ta sai rồi.” Cơ Miên Hoan nhanh chóng xòe móng vuốt ra xin tha, nước mắt hồ ly trơn ướt nhìn qua, rất đáng thương nói: “Ca ca, ta bị ngươi nắm rất đau, nên muốn giẫm chân lên ngực ngươi cho thoải mái một chút.”

Hô Na Sách đặt Cơ Miên Hoan xuống một bên, sau đó đứng dậy kéo cái cổ Cơ Miên Hoan lại gần, đột nhiên dùng tư thế không quá thuần thục mà bế lên, gò má Cơ Miên Hoan dán vào l*иg ngực Hô Na Sách cọ cọ hai cái, giống một linh thú ngu ngốc vô tri.

“Ca ca đi đâu?” Cơ Miên Hoan cố sức giãy giụa khuỷu tay đang bị kẹt vào người Hô Na Sách, đôi mắt hắn xoay tròn chuyển động, nhìn Viêm Địa đã bừng tỉnh bắt đầu một ngày mới.

Nơi này và Linh Kính dường như cũng không khác lắm, chỉ là Viêm Địa rộng lớn, mà Linh Kính lại nhiều ao hồ.

Yêu tộc có rất nhiều động phủ, chỉ có chuyện quan trọng mới cần phải đến điện xử lý, Cơ Miên Hoan đem một mảnh an lành của Viêm Địa thu vào đáy mắt, không biết vì sao lại trầm mặt xuống, Hô Na Sách phát hiện hắn im lặng, giọng nói hơi nhỏ hỏi: “Bị khóa một đêm, ngược lại yên tĩnh đi nhiều.”

Có rất nhiều tộc nhân hành lễ với Hô Na Sách, hắn khẽ gật đầu, Cơ Miên Hoan nằm trong ngực hắn ngẩng đầu lên, chỉ thấy được sườn cằm xinh đẹp lưu loát của Hô Na Sách.

Một cái đuôi không tự giác mà quấn quanh cánh tay Hô Na Sách, chờ khi Hô Na Sách rũ mắt nhìn qua, Cơ Miên Hoan chỉ làm như mình vô ý, đôi mắt màu lam trơn ướt nhẹ nhàng chớp chớp, tràn đầy vẻ vô tội.

“Thành thật một chút, ta không yên tâm đưa ngươi vào Viêm Địa.” Hô Na Sách nhìn tiểu bạch hồ, vốn dĩ muốn dùng giọng nói lạnh lẽo cứng rắn, nhưng khi chạm đến vẻ mặt đầy tủi thân của đối phương thì ma xui quỷ khiến lại dừng một chút, sau đó không tự chủ được phát ra âm thanh hơi mềm mại một chút.

Dường như hắn đã ở trong hàn đàm lạnh lẽo lâu rồi, nên nhất thời cũng quên cách thể hiện sự ấm áp, giọng nói nghe qua lại có chút cứng ngắc, kỳ quái: “Ngươi phải ở dưới mí mắt của ta, ta mới yên tâm.”

“Nếu ngươi không có ý nghĩ khác, ngươi và ta giao dịch, ta sẽ giữ lời.”

Cơ Miên Hoan hiển nhiên đã phát hiện sự thay đổi của hắn, nhưng vẫn giả vờ ngây thơ gật đầu, như không có chuyện gì xảy ra.

Thập Lục Lang đi theo trưởng bối đến Tụ Linh Các tu hành, gặp được Hô Na Sách lập tức vui vẻ mà ngao một tiếng.

Nó giơ móng vuốt lên muốn chạy tới, lại bị Hô Na Sách liếc mắt một cái ngăn lại, đành phải ở lại bên cạnh trưởng bối không ngừng lo lắng mà đi qua đi lại, nhìn Hô Na Sách liên tục phát ra âm thanh ô ô.

“Nó dường như rất thích ngươi.” Cơ Miên Hoan từ trong ngực Hô Na Sách thò đầu ra, thấy Thập Lục Lang khi nhìn hắn càng thêm sốt ruột, nhịn không được quay đầu lại, vùi vào ngực Hô Na Sách cười thành tiếng.

Hô Na Sách không trả lời, chỉ ôm Cơ Miên Hoan nhanh chóng vận chuyển yêu lực rời khỏi nơi này, chỉ để lại Thập Lục Lang ở tại chỗ nhất quyết lăn lộn không chịu đứng lên, cuối cùng bị trưởng bối cưỡng chế xách sau gáy rồi ném vào Tụ Linh Các.

Tốc độ của Hô Na Sách cực nhanh, làm gió cũng biến thành lưỡi dao sắc bén, hắn theo bản năng dùng cánh tay bảo vệ hồ ly trong ngực, giống như thường ngày hắn che chở Thập Lục Lang.

Bàn tay năm ngón thon dài có lực che chắn trên đỉnh đầu, chỗ cổ tay có một vết thương nhàn nhạt, Cơ Miên Hoan nhìn kỹ lại, chỉ thấy bên trong cánh tay căng đầy màu mật ong kia mơ hồ có gân xanh hiện lên, mạch máu trên mu bàn tay cũng hơi nhô ra, làm răng hắn nhịn không được trở nên ngứa ngáy.

Hô Na Sách đặt chân xuống một nơi gọi là cung điện Lang tộc, nơi này có phong cách cổ xưa, kiến trúc hùng vĩ, vẻ đẹp so với cung điện bên trong Linh Kính không quá giống nhau, chỉ là không đợi Cơ Miên Hoan nhìn kỹ, Hô Na Sách đột nhiên đẩy cửa một gian phòng rồi đi vào.

Trong phòng cực kỳ đơn giản, có một kệ sách thật lớn chiếm diện tích một nửa căn phòng.

“Đệ tử Sách nhi bái kiến sư phụ.”

Hô Na Sách cung kính hành lễ về phía ghế ngồi, hoàn toàn không vì thân phận của mình cao quý mà ra vẻ kiêu ngạo, Cơ Miên Hoan tò mò nhìn qua, chỉ thấy trong phòng có một người đàn ông với gương mặt xinh đẹp đang ngồi dựa vào ghế, sắc mặt ông ta lạnh lùng, đôi mi thanh tú khi nhìn về phía Hô Na Sách lại nhíu chặt.

Trong chớp mắt có một luồng yêu lực cường đại uy áp xông tới, lúc này Cơ Miên Hoan mới phát hiện người đàn ông kia nhìn về phía này là đang nhìn mình, hắn muốn giãy giụa hóa thành hình người, Hô Na Sách đột nhiên quỳ xuống trước mặt người đàn ông, nói: “Sư phụ, việc này là Sách nhi sai.”

“…… Đứng lên.” Lăng Y Sơn nhìn Hô Na Sách quỳ lạy thì thở dài, yêu lực hóa thành thực thể đỡ Hô Na Sách đứng dậy, ông ta nhìn Hô Na Sách rồi vẫy tay nói: “A Sách, tới đây ngồi bên cạnh sư phụ.”

Hô Na Sách đứng dậy, thuận theo ngồi vào bên cạnh Lăng Y Sơn, cúi đầu xuống, rất cẩn thận đem giao dịch giữa hắn và Cơ Miên Hoan nói ra, cánh tay không ngừng trấn an hồ ly mới vừa “Bị kinh sợ” vẫn còn đang run rẩy.

Lăng Y Sơn híp mắt nhìn con tiểu bạch hồ có ánh mắt trong sạch vô tội, vào lúc nghe được hai chữ song tu thì sắc mặt lập tức khó coi.

“Song tu?” Lăng Y Sơn nhíu mày, thấy nét mặt Hô Na Sách rất thản nhiên mà thẳng thắn gật đầu, nhất thời bị nghẹn đến hô hấp cũng ngừng lại, trong lòng chỉ cảm thấy nghẹn một hơi, thở không nổi nữa.

Hô Na Sách cho rằng Lăng Y Sơn lo lắng song tu không ổn, nên đem cảm giác khi song tu rõ ràng rành mạch kể qua một phen, thấy vẻ mặt Lăng Y Sơn cực kỳ quái dị nhìn về phía mình, Hô Na Sách nhíu mày nhẹ giọng hỏi: “Sư phụ, Sách nhi nói có chỗ nào không ổn?”

“A Sách, ngươi đi ra ngoài trước đi, ta có việc muốn nói với vị này.” Lăng Y Sơn biết rõ tính tình Hô Na Sách thuần khiết kiên định, đối với mấy chuyện tình cảm phức tạp như thế một chữ cũng không biết, chỉ cho rằng song tu là công pháp bình thường, ánh mắt ông ấy bén nhọn dừng lại trên người tiểu bạch hồ đang nằm trong ngực Hô Na Sách: “Muốn cùng vị Quân Vương Hồ tộc này nói chuyện.”

Rất ngoài dự đoán, Cơ Miên Hoan cũng không ngờ Lăng Y Sơn sẽ biết thân phận của hắn, hắn giương mắt nhìn về phía Lăng Y Sơn trong lòng càng thêm cẩn trọng.

Hô Na Sách chỉ đoán Cơ Miên Hoan vì Hồ tộc mà đến xin viện trợ sẽ có thân phận không tầm thường, Cửu Vĩ Hồ là tượng trưng của huyết mạch và thực lực trong Hồ tộc, nhưng Hô Na Sách không ngờ tới Hồ ly ngang bướng xảo quyệt này lại là Quân Vương Hồ tộc.

“Ta tên Lăng Y Sơn, là đại trưởng lão của Lang tộc.”

“Hồ quân không sợ thiệt thòi mà dùng tu vi của bản thân để ngăn cản và tu bổ tổn hại cho Yêu hạch của tộc trưởng Lang tộc chúng ta.” Hô Na Sách rời đi, sau đó Lăng Y Sơn đi thẳng vào vấn đề, dung mạo ông ta thanh tú nhưng thần sắc lại cường thế lạnh lùng: “Ơn lớn như vậy, làm sao Lang tộc ta có thể bù đắp?”

Đầu ngón tay thon dài hất ra một lọn tóc bạc đang rối tung trên trán, Cơ Miên Hoan cong môi cười một tiếng, trên người hắn được bao bọc bởi áo bào quen mắt, nhất thời Lăng Y Sơn cũng nhớ không ra đã thấy ở đâu.

“Chỉ hy vọng khi Hổ tộc xâm chiếm thì Lang tộc có thể trợ giúp một tay, về những cái khác cũng không mơ tưởng.” Cơ Miên Hoan nhẹ giọng nói.

“Chỉ như vậy? Tu bổ Yêu Hạch của tộc trưởng cần phải tốn rất nhiều sức lực, sẽ gây tổn hại thật nhiều, như thế xem ra là Lang tộc ta đã được lợi.” Trên mặt Lăng Y Sơn cũng không hiện vẻ vui mừng, ngược lại càng thêm cẩn thận: “Nếu có yêu cầu khác, chi bằng nói rõ ngay từ đầu.”

“Lăng trưởng lão hiểu lầm rồi, lần này Hổ tộc cũng không phải chỉ quấy rối như những năm vừa qua.” Cơ Miên Hoan không cười nữa, ánh mắt nghiêm túc nói: “Là hai đứa con của tộc trưởng Hổ tộc đời trước, Tang Mộc, Tang Trạch, đều đã đạt tới cảnh giới Yêu Vương, khí thế Hổ tộc cường thịnh, hiện giờ Hồ tộc và Lang tộc có cùng hoàn cảnh khốn khó như nhau, Lăng trưởng lão chắc chắn hiểu rõ.”

Đã lâu không nghe được tin tức của Hổ tộc, Lăng Y Sơn không nghĩ tới sức mạnh chênh lệch của ba tộc lại lớn đến vậy, sắc mặt ông ta nghiêm nghị, ngón tay trong tay áo nắm chặt, cuối cùng lui một bước nói: “Nếu tộc trưởng đã đồng ý, vậy ta cũng chỉ có thể thuận theo yêu cầu này, nhưng có một chuyện.”

Thuật tu bổ của Cơ Miên Hoan là bí thuật Hồ tộc, tuy rằng rất có lợi nhưng song song cũng tồn tại nguy hiểm.

“Ta muốn ngài lấy quy tắc trời đất mà thề, trước khi giao dịch chấm dứt không được làm tổn hại Hô Na Sách.”

Editor: Đăng Đăng