Lang Cố Hồ Hoan

Chương 5

“Song tu?” Hô Na Sách lộ vẻ nghi hoặc, ánh mắt đầy soi xét quét qua Cơ Miên Hoan, đầu lông mày lạnh lùng khẽ nhíu lại, mang theo ý giễu cợt: “Dựa vào yêu lực của ngươi, có chịu nổi song tu với ta không?”

Phương pháp song tu, y từng nghe phụ vương nhắc đến. Hai yêu muốn song tu cần dung hợp yêu lực với nhau, hai viên yêu đan sẽ lấy luồng yêu lực dung hợp làm chất liên kết, kết nối với nhau. Sau đó yêu lực sẽ vận chuyển xung quanh đan điền của cả hai.

Cách này có thể giúp chữa lành đan điền và yêu đan bị tổn hại, tốc độ hấp thụ và luyện hóa yêu lực cũng nhanh hơn nhiều so với việc tu luyện đơn độc.

Song tu có hai điều kiện: một là cả hai phải tin tưởng lẫn nhau, hai là thực lực không được chênh lệch quá lớn.

Tuy Cơ Miên Hoan rõ ràng không phải kẻ yếu, nhưng yêu lực của Lang tộc vốn dĩ thiên về cường bạo, mạnh mẽ hơn nhiều so với hồ ly.

Nếu cùng hắn song tu, chỉ e con hồ ly này sẽ không chịu nổi sự bá đạo của yêu lực ấy.

“Ca ca tốt như vậy mà lại xem thường ta sao?” Cơ Miên Hoan cong mắt, khẽ nhếch môi cười, yêu lực trong tay hóa thành sợi chỉ bạc, nhanh đến mức mắt thường khó có thể bắt kịp. Nó lao thẳng về phía Hô Na Sách, quấn chặt lấy y.

Trong đôi mắt sói dưới màn đêm, ánh vàng lóe lên lấp lánh. Hô Na Sách hiếm khi bật cười khẽ: “Đừng nói ta ức hϊếp ngươi, ta sẽ không dùng hồn khí.”

Hồn khí là pháp khí bản mệnh được mỗi yêu luyện hóa từ yêu lực của chính mình, sợi chỉ bạc trong tay Cơ Miên Hoan cũng là một loại hồn khí.

“Đa tạ ca ca.” Ánh mắt Cơ Miên Hoan tràn đầy ý cười, sợi chỉ bạc trong tay lắc nhẹ như rắn nhỏ, tuy di chuyển nhẹ nhàng nhưng lại lao nhanh như tên rời cung, trong nháy mắt đã quấn chặt tay chân Hô Na Sách, khống chế mọi hành động của y.

Thấy y vẫn mặt không đổi sắc, Cơ Miên Hoan giả vờ oán trách: “Ca ca không động đậy gì cả, một mình ta chơi thế này thật là nhàm chán.”

Lời vừa dứt, bốn sợi chỉ bạc đang quấn quanh tay chân Hô Na Sách liền động, dẫn dắt y bước từng bước một tiến về phía Cơ Miên Hoan.

Ánh mắt màu lam dịu êm lặng lẽ nhuộm thành màu đỏ tươi, Cơ Miên Hoan lật ngược năm ngón tay, chỉ bạc khéo léo xoay chuyển giữa không trung. Hô Na Sách dù không thể cử động nhưng động tác lại trông vô cùng tự nhiên, hoàn toàn không giống bị điều khiển.

Một tiếng chuông khẽ vang vọng từ hư không, ánh vàng trong đôi mắt vốn lạnh lùng của Hô Na Sách bỗng trở nên xám xịt. Cơ Miên Hoan nhìn y như mất hồn, khẽ vuốt lên gương mặt kia, cười dịu dàng:

“Sách ca ca, múa rìu qua mắt thợ, ngươi có vừa lòng không?”

Hô Na Sách như con rối bị giật dây, khi Cơ Miên Hoan tiến gần kề vào cổ y, y khẽ bật ra một tiếng hừ nhẹ. Cơ Miên Hoan đã sớm đoán y không dễ bị khống chế, lập tức lui về sau kéo giãn khoảng cách, nhưng móng vuốt sắc nhọn của lang yêu vẫn dễ dàng xé rách y phục hắn.

Vạt áo màu đỏ bị xé rách rơi thành từng mảnh vải, để lộ bờ vai trắng như tuyết. Trên vai điểm một nốt ruồi chu sa đỏ rực, nổi bật như đóa mai nở trong tuyết lạnh, yêu mị đến cực điểm.

Cơ Miên Hoan kéo áo che lại, nửa hờn nửa cười nhìn Hô Na Sách: “Ca ca nhìn thấy thân thể ta rồi, theo quy củ thì phải chịu trách nhiệm đấy.”

“Hồ tộc các ngươi từ bao giờ có quy củ đó?” Hô Na Sách ném cho hắn một chiếc áo choàng của mình, mắt vẫn ngoảnh sang chỗ khác, không bị cảnh xuân trước mắt làm lay động, lạnh nhạt nói: “Quá yếu, chịu không nổi yêu lực của ta.”

Miệng thì chê bai Cơ Miên Hoan, nhưng trong lòng y lại âm thầm cảnh giác.

Yêu lực của Cơ Miên Hoan không chỉ sâu dày mà còn quỷ dị khó đối phó. Nếu không phải y có ý chí kiên định, chỉ sợ cũng đã bị mê hoặc rồi.

“Ai nói không đỡ được yêu lực của ngươi thì là yếu hơn ngươi?” Cơ Miên Hoan không phục, vốn dĩ hồ tộc đâu lấy đối kháng chính diện làm sở trường. Yêu lực trong lòng bàn tay hắn bùng lên, kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn Hô Na Sách: “Ngươi biết ta không làm gì được ngươi, nhưng có dám thử một trận với ta không?”

Hắn vốn chịu thiệt vì huyết mạch, sớm muộn gì cũng phải kích phát nửa phần huyết mạch còn lại để dạy cho con sói ngông cuồng này một bài học.

Phải dùng Huyền Hồn Ti trói chặt tay chân của Hô Na Sách, khiến y chỉ có thể ngẩng đầu nhìn mình mà khuất phục.

Cơ Miên Hoan muốn thuần phục con sói hoang ngạo nghễ, lúc này trong lòng hắn lại dâng lên một cơn rùng mình hưng phấn.

Hắn dùng thần thức thúc động chú ấn, âm thầm dệt thành một tấm lưới lớn, muốn bắt lấy tâm hồn của con sói này.

“Sợ ngươi chắc?” Hô Na Sách thấy hắn vẫn không từ bỏ, lòng bàn tay lập tức bùng lên yêu lực bá đạo.

Hai luồng yêu lực tụ lại, quấn lấy nhau. Yêu lực của Hô Na Sách hung hãn bá đạo, xông xáo càn quét, tựa như muốn chèn ép và đánh bật yêu lực của Cơ Miên Hoan.

Thế nhưng rất nhanh, Hô Na Sách liền phát hiện điều gì đó không ổn. Y khẽ nhíu mày — yêu lực của y khi hòa vào yêu lực của Cơ Miên Hoan chẳng khác nào đá chìm đáy biển, bị nhẹ nhàng nuốt chửng.

Luồng yêu lực tưởng chừng mềm mại kia lại phân tách thành vô số sợi tơ nhỏ cực kỳ tinh vi, len lỏi vào trong yêu lực bá đạo của y, tách rời từng phần rồi bao bọc lại.

Nuốt chửng.

Tâm trạng Hô Na Sách chùng xuống, y định điều động yêu lực rút về thì bên tai vang lên một giọng nói như Cơ Miên Hoan đang thì thầm ngay bên cạnh: “Yên tâm, tin ta đi.”

Gáy y bỗng thấy ấm nóng như ảo giác trong thoáng chốc, Hô Na Sách thất thần một chút, không phát hiện ánh mắt của Cơ Miên Hoan trước mặt đã rủ xuống, ánh màu đỏ rực, trong lòng bàn tay còn có một sợi tơ bạc mỏng manh đang bí mật nối liền lên người y.

Y chẳng rõ vì sao bỗng nhiên dẹp bỏ kháng cự, ngay khoảnh khắc ấy, hai luồng yêu lực đã dung hợp bắt đầu lưu chuyển qua yêu hạch bị tổn thương của y — như cây khô gặp mùa xuân, tốc độ yêu lực rò rỉ trong yêu hạch chậm lại, hơn nữa còn bắt đầu tự thu hồi, chữa lành tổn thương.

Dù thay đổi chỉ rất nhỏ, nhưng cũng đủ khiến Hô Na Sách mừng rỡ không thôi.

Hai người chỉ mới để yêu lực dung hòa lưu chuyển một vòng, đã lập tức thu lại yêu lực của mình. Hô Na Sách xem xét yêu hạch trong đan điền, hàng lông mày lạnh lùng cũng dãn ra đôi chút.

Cơ Miên Hoan khoác chiếc áo choàng vừa bị ném cho, nhướng mày nói: “Ca ca tốt của ta, yêu lực của ta... huynh thấy hài lòng không?”

Một tiếng động nhỏ vang lên từ không trung, yêu lực bá đạo từ bốn phía hóa thành thế vây kín tấn công Cơ Miên Hoan, rồi hóa thành xích khóa vững chắc trói lấy hắn, không ngừng siết chặt.

Cơ Miên Hoan bị buộc phải hóa lại thành hồ ly nhỏ, rơi xuống đất, ngơ ngác ngẩng đầu lên.

Hô Na Sách xách một chân của hắn lên, nheo mắt hỏi:

“Sao ngươi biết tên ta?”

“Dĩ nhiên là ngưỡng mộ ca ca đã lâu rồi.” Cơ Miên Hoan chớp chớp đôi mắt, cái đuôi của hắn thân mật quấn lấy cánh tay của Hô Na Sách: “Ca ca thả ta xuống đi, huynh nắm đau ta quá.”

Giọng điệu dính dấp của hồ ly khiến người ta xao xuyến, nhưng Hô Na Sách rõ ràng không phải kẻ dễ bị sắc đẹp làm lay động. Y nhìn chằm chằm vào con hồ ly trắng nhỏ rồi suy nghĩ hồi lâu, sau đó từ một đống đồ lộn xộn lôi ra một cái l*иg vàng.

Cơ Miên Hoan kinh ngạc kêu lên: “Huynh thật sự định xây cho ta một căn nhà vàng sao?” Dù thứ này khác xa với khái niệm “ngôi nhà” trong mắt yêu tộc, nhưng đối với Cơ Miên Hoan, chỉ cần là nơi có thể chứa được hắn thì đều gọi là nhà.

“Lắm lời.” Hô Na Sách nhặt chiếc áo khoác rơi trên đất lên bọc con hồ ly lại, mặt lạnh như băng rồi nhét Cơ Miên Hoan vào trong l*иg vàng.

Y niệm một chuỗi pháp chú, yêu lực khắc thành chú văn bao quanh chiếc l*иg. Cơ Miên Hoan giơ móng vuốt chạm thử, lập tức bị yêu lực cường đại đẩy bật trở lại.

“Ca ca dùng xong liền vứt bỏ.” Cơ Miên Hoan oán trách: “Đúng là một tên phụ tình bạc nghĩa, lời hứa gió bay.”

“Ta không yên tâm về huynh.” Lời trách móc của Cơ Miên Hoan khiến Hô Na Sách quay mặt đi, y lạnh nhạt nói: “Ngày mai nghĩ kỹ xem ngươi muốn gì, rồi trao đổi với ta.”

“Được rồi.” Cơ Miên Hoan thở dài đáp.

Hắn nằm nghiêng trong chiếc l*иg vàng, nghiêng đầu nhìn Hô Na Sách đang ngồi xếp bằng ở góc động phủ, nhắm mắt tu hành, liên tục bù đắp cho yêu đan đang thất thoát yêu lực.

Suốt trăm năm nay vẫn luôn như vậy, thật quá vất vả.