Giấu Em Theo Dòng Thời Gian

Chương 39

Anh cúi người, nhìn kỹ cô: “Rượu vào nên nói ra lời thật lòng?”

Trong mắt anh lóe lên ánh sáng nhàn nhạt, dường như tất cả ánh sáng đều tràn vào trong mắt anh, đột nhiên tỏa sáng.

Thẩm Thiên Trản hậu tri hậu giác* phát hiện bản thân lại tự đào cho mình một cái hố, suýt nữa tự dựng luôn cho cho bản thân một tấm bia mộ, rốt cuộc cô khẳng định Quý Thanh Hòa là kẻ không thể xem thường, theo bản năng lùi lại phía sau từng bước.

(*) 后知后觉: là quá trình từ nhận thức đến hiểu rõ, xảy ra khá chậm.

Quý Thanh Hòa nâng tay cô thuận thế kéo tới phía sau, ôm thắt lưng cô: “Chạy cái gì?”

Thẩm Thiên Trản bị dọa sợ chết khϊếp, ánh mắt nhìn chăm chăm về phía cửa thang máy, nghĩ cũng biết, lâu như vậy không đi ra, thang máy đã sớm đóng lại rồi, cô chỉ nhìn thấy mặt kính phản chiếu khuôn mặt mỹ mạo, mặt cô đỏ như trái đào, sắc mặt ửng hồng.

Muốn mạng già này rồi.

Cô nhắm mắt lại, lúc mở mắt, cố gắng khiến bản thân trông không giống thiếu nữ hồi xuân: “Quý tổng.”

Thẩm Thiên Trản khẽ nâng cằm, dùng ánh mắt ra hiệu cho anh nhìn vào camera giám sát ở góc trên bên trái: “Trong này xảy ra chuyện gì, không phải chỉ có mình chúng ta biết đâu.”

Quý Thanh Hòa không nhanh không chậm theo tầm mắt của cô nhìn lướt qua, tỏ ra khá hờ hững: “Nếu là lời cô nói, tôi không cần quá để ý.”

Thẩm Thiên Trản bị một câu nói này của anh ta làm nghẹn, trầm mặc luôn.

Quý Thanh Hòa hỏi: “Điều khoản mới thêm trên hợp đồng đó có ý tứ gì?”

Mắt Thẩm Thiên Trản tối sầm lại, quyết định giữ vững dự tính “rượu vào nói thật” của bản thân, trả lời: “Không muốn lại dây dưa tình cảm với anh.” Dừng một chút, cô nói thêm: “Tối nay anh cũng thấy rồi đó, hoàn cảnh sống của tôi hiểm ác nhiều như thế nào, dính dáng đến tôi, đối với anh mà nói có thể chỉ là đoạn chuyện phong lưu, nhưng đối với tôi tất nhiên không thể là chuyện tốt.”

Quý Thanh Hòa gật đầu, không biết là tán thành phần nào trong lời cô.

Thẩm Thiên Trản tiếp tục tiến lên: “Có thể Quý tổng đối với tôi cũng có hiểu lầm, tôi không có bất kì hứng thú gì với việc được bao nuôi, lúc anh đưa ra điều kiện này, vô cùng sỉ nhục người khác.” Cô liếc nhìn Quý Thanh Hòa một cái, thấy sắc mặt anh lãnh đạm, nhưng sau khi bị bẽ mặt cũng không có thẹn quá hóa giận, nói: “Đương nhiên, điều khoản chỉ là vấn đề thái độ, giấy trắng mực đen cũng là để cho nhau ràng buộc, có nền tảng công bằng và thống nhất mục tiêu tốt, sau này chúng ta mới có thể hợp tác thân thiết khắng khít tin tưởng lẫn nhau, anh nói xem…… đúng không?”

Cô càng nói giọng càng yếu đi, cuối cùng suýt nữa thì bại trận trong ánh mắt càng lúc càng lạnh lùng của Quý Thanh Hòa.

Quý Thanh Hòa ngay cả ánh mắt cũng không thay đổi chút nào, anh hơi nheo mắt, âm thanh tựa như tờ giấy bị vò nát lại bằng phẳng: “Tôi chưa từng nghĩ tới bao nuôi cô, là cô xuyên tạc thôi.”

Thẩm Thiên Trản gật đầu, phải phải phải, cô không xứng.

Biểu cảm của cô chỉ cho có lệ, hoàn toàn không coi trọng lời nói của anh ta.

Tình một đêm mà thôi, có thể có bao nhiêu tình cảm, dù sao vẫn không thể là Quý Thanh Hòa thấy cô lớn tuổi như vậy mới phát sinh quan hệ, nhất thời thương hại muốn chịu trách nhiệm, chuyện vớ vẩn.

Ngay cả chuyện cô nhớ mãi không quên như vậy cũng chỉ vì cảm nhận quá tuyệt, ăn vào xương tủy. Nhất là dư vị, tham lam thân thể anh ta thôi, muốn cô có bao nhiêu tình cảm cũng không có khả năng.

Thế giới của người trưởng thành vẫn là thực tế một chút thì tốt hơn, theo đuổi tình yêu đối với Thẩm Thiên Trản mà nói, là quá xa xỉ.

Quý Thanh Hòa nhìn không thấu cô đang nghĩ gì, nhưng biểu hiện cặn bã trước mắt của cô quá mức chướng mắt, tay anh đặt sau eo Thẩm Thiên Trản hơi siết chặt, dùng sức ép cô đối diện với bản thân.

Vốn Thẩm Thiên Trản đã đứng không vững, sau lưng lại bị anh kéo lấy, gần như là yêu thương nhung nhớ tiến vào lòng ngực anh. Vốn là có một chút khoảng cách, trong khoảnh khắc không còn sót lại chút gì.

Cô hoài nghi Quý Thanh Hòa cố tình xuyên tạc lời cô nói “thân thiết khắng khít tin tưởng lẫn nhau”.

Thẩm Thiên Trản thận trọng vươn tay, chống trước ngực anh.

Lòng bàn tay cô quá nóng, đυ.ng tới âu phục khoác ngoài lạnh như băng trên người anh, không khỏi giật mình một cái.

Cô nâng mắt, đưa tay chỉnh lại nơ thay anh: “Quý tổng, danh tiếng của tôi ở bên ngoài không tốt. Phụ nữ dốc sức làm việc ở bên ngoài, bất luận xuất sắc như thế nào thì vẫn luôn có những lời đàm tiếu. Là ghen tị, là tức giận, đơn giản là nhìn tôi không vừa mắt. Tôi thực sự không quan tâm người khác nghĩ về mình như thế nào, hơn hết là sự tôn trọng dành cho nghề này.”

“Cho anh một ví dụ, giống như Giản Tâm, cô ấy được đào tạo chuyên nghiệp, đàn anh đàn chị của trường, bạn học trong lớp, chị em cùng phe phái toàn bộ đều là tài nguyên quan hệ của cô ấy. Nhưng cho dù có như vậy, cô ấy thân cận với ai một chút thì vẫn xuất hiện ác ý suy đoán xóa bỏ mọi nỗ lực của cô ấy. Đương nhiên….” Cô bĩu môi, tích cực bổ sung một câu: “Tôi nói chuyện thẳng thắng, không có nghĩa là bỏ qua ác ý bôi nhọ của cô ta, lúc tạm biệt còn phải cắm dao vào quân địch.”

Cô ấy chỉnh chiếc nơ ngay ngắn lại, ấn xuống, khi rút tay lại, nhìn chằm chằm Quý Thanh Hòa, vô cùng thanh tỉnh nói: “Tôi để ý đánh giá của người khác, càng để ý việc bọn họ gạt bỏ tác phẩm. Kia không phải thành quả của một người, tôi không có quyền vì quan hệ của bản thân mà phó mặc công sức của tất cả các thành viên trong đoàn.

Cô bình tĩnh, Quý Thanh Hòa so với cô càng bình tĩnh hơn.

Anh giống như một tên gián điệp theo dõi tâm hồn cô, sau khi im lặng cùng cô đối mặt vài giây, Quý Thanh Hòa khóe môi khẽ nhếch, cười như có như không: “Cô cũng không lén mang theo tư tình sao?”

“Vậy tôi thì sao, tôi tính là cái gì?”

Khi vội vàng, rất dễ buột miệng.

Thẩm Thiên Trản vì để thuyết phục anh, toàn bộ đầu óc đều quay cuồng ở ranh giới giữa tình cảm và lý trí, câu: “So với tâm tư sâu như biển và hoài bão của tôi, anh chẳng là gì cả” đã tới mép miệng lại quanh co một hồi, do là rất có thể sẽ bị Quý Thanh Hòa bật lại, cô miễn cưỡng nuốt trở vào.