Giấu Em Theo Dòng Thời Gian

Chương 38

Lúc không còn gì để nói, lại thích hợp chuyển thành thân phận hậu bối khiêm tốn xin chỉ bảo, thỉnh giáo ông ta, ví dụ như: “Tưởng tổng ngài hiểu biết sâu rộng, không biết có biên kịch nào tương đối ưng ý có thể tiến cử không?”

“Tưởng tổng ngài cảm thấy năng lực Thiệu đạo diễn như thế nào? Thích hợp làm đạo diễn cho phim của chúng ta không? Hiện tại hầu hết các đạo diễn tiền tuyến đoạt giải thưởng lớn đều không có lịch trình, hạng mục này của chúng ta cũng đợi không nổi nữa.”

Tôi cũng đang xem xét đến chọn địa điểm quay, Tưởng tổng ngài cảm thấy phong thủy ở đâu tương đối tốt? Dù sao ánh mắt của ngài chuẩn như vậy, tùy tiện nói một câu cũng đủ để tôi được lợi vô cùng.”

“Tôi cảm thấy bây giờ quyết định diễn viên vẫn còn quá sớm, chỉ có điều nhiều diễn viên hướng về hạng mục này là do đó là xuất phẩm của Tưởng tổng ngài, lý lịch gửi đến muốn nổ tung mail của tôi rồi.”

Cô ngoài mặt thăm dò lắng nghe ý kiến, thực ra là ngầm nịnh nọt, khiến Tưởng Nghiệp Trình mặt mày rạng rỡ, mãi đến lúc sau khi lên xe mới nhớ tới quên hỏi Thẩm Thiên Trản chuyện hợp tác giữa cô và Quý Thanh Hòa.

Thẩm Thiên Trản hiển nhiên là cố ý, từng chiêu thức Thái Cực của Tưởng Nghiệp Trình đều nhắm vào cô mà đánh tới, miệng ngậm chặt đến mức cậy cũng không cậy nổi, còn muốn moi tin tức từ cô?

Mơ tưởng.

------

Khả năng đánh hơi tin đồn của Thẩm Thiên Trản đặc biệt nhạy bén, khi sớm biết Hướng Thiển Thiển “Đêm hội Kim Chủ” là bị người khác hãm hại, liền tập trung mục tiêu về phía vài vị đại lão.

Tưởng Nghiệp Trình dốc sức cùng Quý Thanh Hòa hợp tác cùng chia một chén canh, Hướng Thiển Thiển tại thời điểm mẫn cảm này lại lén tiếp xúc với Quý Thanh Hòa, làm cho cô muốn không đem chủ ý đến trên người Tưởng Nghiệp Trình cũng khó.

Chỉ là hình tượng trong giới của Tưởng Nghiệp Trình luôn tích cực, Thẩm Thiên Trản không dám tùy tiện nghi ngờ. Buổi tiệc tối hôm nay, bỗng nhiên đạo diễn Lôi buông tay để Tô Tạm đưa Hướng Thiển Thiển đi trang điểm, cô không tin đạo diễn Lôi chỉ là vì sau khi hợp tác thuận tiện tìm cô ta đi uống rượu. Dựa vào tính cách Thiển Thiển rất đơn giản, Hướng Thiển Thiển không muốn đánh mất tài nguyên này, ngấm ngầm xin chỗ dựa vững chắc thay cô ta giải quyết.

Chỗ dựa này là ai, nhìn qua là biết ngay.

Sau khi cô cố ý thăm dò, phản ứng của Tưởng Nghiệp Trình cũng rất rõ ràng. Tránh mà không đáp, lảng đi vấn đề chính, còn để cô trong lòng xác định, đây là cảnh cáo cô, đừng xen vào việc của người khác, bất luận cô biết được cái gì, biết được bao nhiêu, biết điều thì nên ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Nếu không, chính là cô đang liên lụy làm cho Thiên Đăng bị chôn cùng vì sự lỗ mãng của mình.

-----------

Cô chăm chú suy nghĩ, căn bản không để ý đến bản thân đã xuống đến tầng hai.

Lúc thang máy tới nơi, cảm giác choáng váng lúc thang dừng khiến cơ thể cô có chút không thoải mái.

Cô tựa vào tay vịn bên trong thang máy, đợi qua cơn hoa mắt chóng mặt, lấy lại bình tĩnh mới bước ra ngoài.

Quý Thanh Hòa người đang đứng ở cửa thang máy ôm cây đợi thỏ đã đi trước một bước, bước vào, chặn cô lại ở bên trong thang máy dưới ga-ra.

Trên vai anh khoác chiếc áo bành tô, khuôn mặt thanh lãnh thâm trầm.

Không biết là do màu sắc chủ đạo của Âu phục quá tối làm tôn lên nước da trắng của anh, hay là anh vốn dĩ lạnh lùng, cả người đứng phía trước cô, giống như một bức tường băng, từ đầu đến chân tỏa ra khí lạnh.

Người đàn ông này mặc âu phục thật đúng là đẹp, đẹp đến nỗi nghĩ tới anh ta ăn mặc như vậy liền muốn xử tử hình….

Nhìn khuôn mắt kính vàng trên mũi của anh, quy tụ toàn bộ nhã nhặn cặn bã, cầm thú trong xã hội.

Thẩm Thiên Trản hai mắt mơ màng, vừa mới hoãn được cơn choáng đầu hoa mắt lại bị một cơn chấn động bởi nhan sắc này quét qua một trận sông cuộn biển gầm.

Cô nâng tay, mu bàn tay lạnh buốt dán sát vào mặt, ánh mắt vô tội nhìn vị khách không mời mà đến ở trước mặt này: “Chờ sốt ruột rồi?”

Thẩm Thiên Trản hiếm khi tự mình hối lỗi, hình như vừa rồi cùng Tưởng Nghiệp Trình trò chuyện lâu quá. Gạt Quý Thanh Hòa giai nhân tuyệt sắc sang một bên như vậy, quả thật rất không nên.

Phải phạt phải phạt!

Cô quyết định tự phạt hai mắt nhìn nhiều hơn chút!

Quý Thanh Hòa thấy cô ngay cả đứng cũng không vững, đưa tay đỡ cánh tay cô, nhíu mày bất mãn: “Tối nay đã uống bao nhiêu rượu rồi?”

“Không nhiều.” Thẩm Thiên Trản nhìn chầm chầm ngón tay nhỏ trắng thon dài của anh một hồi, đếm một chút, nói: “Bốn lạng rượu trắng, còn uống vài ly rượu ngoại pha bia.”

Cô thở dài một tiếng, oán trách: “Thật là khó uống.”

Quý Thanh Hòa cụp mắt, tầm mắt dừng trên đôi môi đỏ mọng của cô, như thể cái miệng nhỏ nhắn đang lẩm bẩm oán giận kia vô cùng thu hút hứng thú của anh, nhìn không chớp mắt.

Trong lòng Thẩm Thiên Trản hiểu rõ bản thân bắt đầu ngấm rượu, cô luôn như vậy, sau khi tinh thần thả lỏng, biết bản thân đang làm cái gì, nhưng hoàn toàn không có cách nào khống chế.

Cô ợ lên một hơi, thở dài thật sâu.

Một hơi thở dài này thật sự quá mức buồn bã, Quý Thanh Hòa hơi nhướng mày, hỏi: “Khó uống đến mức thở dài sao?”

“Không phải,” Thẩm Thiên Trản liếc anh một cái, đè thấp giọng thì thầm: “Tôi uống nhiều sẽ trở nên nói nhảm, tôi tỉnh táo nhìn thấy chính mình thay đổi nhưng lại không còn sức lực ngăn cản.”

Cô muốn nói lại thôi, nhưng sau khi không còn khống chế cơ thể được nữa, thì nghĩ cái gì nói cái đó, cô hoàn toàn bất lực can thiệp: “Tôi đã uống rượu ba tiếng đồng hồ, trang điểm cũng bị trôi một nửa. Vốn dĩ muốn xuống trang điểm lại trước, rốt cuộc suy nghĩ quá chuyên tâm cho nên xuống thẳng đây luôn rồi.”

Quý Thanh Hòa bật cười, sự lạnh lẽo trên người vơi đi một nửa: “Gặp tôi cần phải trang điểm lại sao?”

Thẩm Thiên Trản lắc đầu: “Không có, trên đường cho dù có gặp phải một con chó, tôi cũng sẽ vì nó mà chỉnh sửa lại dáng vẻ.” Dứt lời, sợ bị Quý Thanh Hòa nhìn ra đang mượn lúc bản thân nhiều lời mà cố ý mắng anh, che đậy: “Xin lỗi Quý tổng, tửu lượng của tôi không tốt, rượu vào lời ra, đặc biệt đắc tội với người khác.”

Quý Thanh Hòa không tính toán so đo.

Dù sao Thẩm Thiên Trản mắng anh cẩu nam cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai.